Nhaminh [PN] Chương 57 – 58

[PN] Chương 57 – 58

0 0 đánh giá
Article Rating

57.

Bất Tịnh Thế, phòng nghị sự của gia chủ.

Nhiếp Hoài Tang vùi đầu vào chiếc bàn chất đầy tông vụ bận rộn một hồi, lại nhịn không được tiếp tục núp sau đống hồ sơ trên bàn lặng lẽ ngẩng đầu lên chú ý động tác của Nhiếp Minh Quyết đang ngồi trên ghế chủ vị, mới nhìn trộm đến lần thứ ba, quả nhiên đại ca hắn lại một lần nữa không chút lưu tình ném quyển sách đang cầm trong tay vào trong chậu than bên cạnh!

Nhiếp Hoài Tang nhìn chằm chằm ngọn lửa đốt sách không rời, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng đang trong sự dày vò vì bị ngọn lửa thiêu đốt, đau đến mức khiến hắn sắp chịu không nổi. Nhiếp Hoài Tang cắn mạnh môi, nuốt xuống tiếng kêu đau đớn sắp thoát ra, ngại uy nghiêm của đại ca, ngay cả xông lên xin cho cuốn thoại bản yêu quý được giữ “toàn thây” cũng không thể, nén lại từng đợt tiếng kêu rên quanh quẩn ở đáy lòng: tuyệt bản “Nịnh thần truyện” của ta, hu hu!!

Nhìn đống tro tàn trong chậu than cũng có thể nhìn ra, quyển sách bị đốt không phải là quyển đầu tiên, động tác trên tay Nhiếp Minh Quyết cũng không dừng lại, tiếp tục lấy từ trên cái bàn trước mặt y một quyển “Trân tàng tuyệt bản” mà y lấy được từ Tàng Bảo Các của người nào đó, trừng mắt nhìn cái tên lố bịch trên bìa sách bắt đầu vận khí, sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới mở ra trang đầu tiên, đang định ‘kiểm duyệt’, làm như chú ý tới Nhiếp Hoài Tang đang mất hồn mất vía, lập tức trách mắng: “Làm gì mà thẫn thờ vậy, còn không mau tiếp tục phê duyệt tông vụ!”

“Phụt.” Người thứ ba trong sảnh đường, Mạnh Dao đang ngồi bên phải Nhiếp Minh Quyết, đối diện Nhiếp Hoài Tang nhịn không được bật cười thành tiếng, vị trí thuận tiện, tất nhiên hắn nhìn thấy hết mọi động tác, biểu tình của hai người này, ngay cả kinh Phật đang chép cũng không biết dừng nào từ khi nào, lúc còn sống thế mà có thể nhìn thấy vở hài kịch cỡ này, quả nhiên cuộc sống ở Bất Tịnh Thế vẫn là có chút thú vị.

“Dạ, đại ca.” Nhiếp Hoài Tang kéo dài giọng ủy khuất đáp lại một tiếng, quay đầu liền hung dữ trừng mắt với Mạnh Dao một cái, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, quả nhiên là đưa kinh Phật quá ít đúng không!

Một khắc tiếp theo, Nhiếp Minh Quyết lại hướng về phía Mạnh Dao nói: “Ngươi cũng vậy, gia huấn Lam gia đã học thuộc lòng chưa? Kinh Phật hôm nay đã chép chưa? Lấy đâu ra thời gian rảnh cười trộm như vậy!”

Mạnh Dao tỏ ra nghiêm túc nhận sự dạy dỗ, nói: “Dạ, Xích Phong Tôn.”

Nhiếp Minh Quyết: Một đứa hai đứa đều không học hành đàng hoàng!

……

Chuyến săn đêm ở núi Âm Lăng đã trôi qua hơn nửa tháng, ba người Nhiếp Minh Quyết trở về Bất Tịnh Thế trước một bước, trong sự ngây thơ của Nhiếp Hoài Tang, cuộc sống của hắn lại nghênh đón một đợt nước sôi lửa bỏng.

Ban đầu, mặc dù Nhiếp Minh Quyết tóm được không ít “nhược điểm” của Nhiếp Hoài Tang, dù có dạy dỗ nghiêm khắc đến thế nào cũng chỉ là luyện võ, tập đao, cộng thêm xử lý một phần tông vụ. Dưới sự ép buộc của y, cũng không biết là thật sự không có thiên phú, hay là vẫn không thể thay đổi như cũ, đao pháp của Hoài Tang mặc dù đã thành thục, nhưng rốt cuộc vẫn là có hình dạng mà không có tinh thần. Nhiếp Minh Quyết tức giận một trận, yêu cầu luyện đao phải mỗi ngày không được ngưng, càng bỏ thêm nhiều công sức tập trung vào giám sát võ học căn bản của hắn, cố gắng để đệ đệ nhà mình thoát khỏi đủ loại mắng chửi kiểu như ‘không biết té’, ‘không biết đánh’, ‘không kiểm soát được nỗi sợ”, nhưng mà Nhiếp Hoài Tang lại là “độc nhất vô nhị” ở phương diện này, dưới sự huấn luyện, ngoại trừ thân thể rắn chắc hơn nhiều, thì những thứ khác vẫn đạt được rất ít hiệu quả, hở một chút là bị thương kêu đau, kêu trời kêu đất, thằng nhãi này thật không thể dạy!

Sau lần săn đêm này trở về, Nhiếp Minh Quyết càng cảm giác được, đến nhà người khác một chuyến, trước khi đâm sau lưng còn phải thay đổi trang phục, đệ đệ ngốc vênh váo khoe mẽ hình như đã không thể bẻ ngay lại được nữa, không nhịn được mà tăng cường độ tu luyện hàng ngày của Nhiếp Hoài Tang lên gấp đôi, sau đó lục soát các kho tàng bí ẩn mà hắn tự hào, tìm được những “trân tàng” không thể xem nổi này, vì thế mới có hình ảnh kiểm duyệt, đốt sách giống như xử phạt ở trên.

Nhiếp Hoài Tang: Ít nhất tranh chữ, đồ sứ, quạt xếp của ta vẫn còn, khoan đã đại ca cầu xin giữ “Gian phi lục” lại cho ta a a a!

Sau một chuyến săn đêm, cuộc sống nghiêng trời lệch đất, Mạnh Dao cũng coi như một trường hợp bị ảnh hưởng. Lúc Nhiếp Minh Quyết đi sau theo dõi Nhiếp Hoài Tang, cũng không quên hắn, trên sân luyện võ thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh hai người cùng nhau mồ hôi như mưa, việc sao chép cũng không phải là nhốt mình trong tiểu viện tự mình sắp xếp, mà biến thành viết viết vẽ vẽ cùng với Nhiếp Hoài Tang bị tông vụ bao phủ, sao chép xong là có thể bị kiểm tra từng trang ngay tại chỗ, cộng thêm rút thăm đọc thuộc lòng và các câu hỏi mở rộng. Đây hẳn là do biểu hiện bên ngoài làm cho Xích Phong Tôn xem như hài lòng, nên mới có những thay đổi thế này chăng. Mạnh Dao lúc đầu còn rất thích ứng, mấy quyển sách chép tới chép lui rất quen thuộc, ngoại trừ số lượng nhiều hơn một chút, cũng không tính là khó chịu, tập luyện viết chữ đều có đồng bạn, trò cười cũng có để xem, không phải là quá đã ghiền sao?

Nhưng Nhiếp Hoài Tang cũng không dễ chọc, quay đầu không biết từ khi nào đã tìm ra các loại kinh thư thâm sâu khó hiểu, tối nghĩa trộn lẫn vào kinh thư Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị hàng tháng, sau đó đưa đến đầu bàn của Mạnh Dao, còn bị Nhiếp Minh Quyết không rõ nguyên nhân hạ lệnh nghiêm túc sao chép, dốc lòng nghiên cứu.

Mạnh Dao sao chép đến mông lung: Thật sự nghiên cứu ra được thì chắc là ngày lão tử xuất gia, lập địa thành Phật cũng không còn xa á!

Nhiếp Minh Quyết – người chưa từng đọc một câu nói đầy đủ của Phật học: Điều ta muốn chính là hiệu quả này!

Nhiếp Hoài Tang hừ hừ, ngon nhào dô, coi ai sợ ai!

……

Nhớ lại hơn nửa tháng gian khổ phấn đấu, Nhiếp Hoài Tang và Mạnh Dao liếc nhau, đạt được tín hiệu tạm thời đình chiến, lại gian nan thu hồi lực chú ý từ “Gian phi lục” mới rơi vào trong chậu than, nhỏ giọng chẹp chẹp nói: “Cũng đã qua nửa tháng rồi, vẫn không thấy bóng dáng Ngụy huynh và Hàm Quang Quân, cũng không biết bọn họ bao giờ mới có thể đến Thanh Hà, từ Tấn Lăng đến đây xa xôi như vậy sao? Cho là trên đường tới đây đi du ngoạn này nọ, thì đáng lẽ cũng phải đến rồi chứ?”

Nhắc tới việc này, nhớ lại tiếng gọi “lão Nhiếp” của Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Minh Quyết cũng nhướng mày, “Hai người bọn họ tóm lại có chừng mực, những vật phẩm trong danh sách Nguỵ Vô Tiện để lại được chuẩn bị như thế nào rồi?”

Nhiếp Hoài Tang nói: “Vừa trở về đã tăng cường chuẩn bị, các loại đan sa phù tiêu khí cụ được chuẩn bị thỏa đáng, gỗ cây hòe hai trăm năm cũng tìm xong, lại cho người di dời nguyên một toà Tế Đao Đường cả đao cả mộ đến sau núi, vải vóc tơ lụa đều có, trân châu ngọc thạch không thiếu, số lượng lụa băng tàm không nhiều lắm, vẫn đang thu gom từ khắp nơi ……” Nói một hồi, Nhiếp Hoài Tang chợt im bặt, những thứ phía trước coi như miễn cưỡng có dính dáng, những thứ phía sau là chuyện gì vậy?!

Mạnh Dao nói: “Tình hình Kim Lân Đài đã sáng tỏ, đã gần đến lúc giải quyết cuối cùng, nghe nói Tử Hiên huynh trưởng hôm nay qua lại Liên Hoa Ổ rất nhiều lần, chắc là hôn sự với Giang cô nương đã quyết định rồi.”

Nhiếp Hoài Tang nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, hắn ngược lại mấy ngày nay không hề để ý đến những tin tức này. Tức là Giang tỷ tỷ sắp xuất giá, Ngụy huynh đây là đang tích góp đồ cưới cho sư tỷ nhà mình đó sao? Nhưng, cho dù không có việc này, hắn cũng muốn xuất ra một phần của hồi môn cho Giang tỷ tỷ.

Bỗng nhiên, Mạnh Dao thăm dò Nhiếp Minh Quyết ở trên: “Đại ca hình như không còn phản cảm Ngụy công tử như vậy?”

Nhiếp Hoài Tang sửng sốt, Nhiếp Minh Quyết thờ ơ lãnh đạm liếc Mạnh Dao một cái, nhưng cũng không có biểu hiện gì đối với cách xưng hô của hắn, chỉ nói về công việc: “Vì sao phải phản cảm? Nếu hắn thật sự có thể giải quyết vấn đề nan giải của Nhiếp thị ta, thì đó chính là ân nghĩa như tái sinh, cũng chỉ là một chút vật phẩm bình thường, không đáng nhắc đến.”

Nhiếp Hoài Tang: ‘Vật phẩm bình thường’ đều là từ Tàng Bảo Các của ta xuất ra, đại ca đương nhiên ‘không đáng nhắc đến’ đúng không, thật sự không biết củi châu gạo quế mà →_→

Xem ra so với lòng dạ khó lường, âm mưu quỷ kế, bề ngoài niêm yết giá rõ ràng, giao dịch qua lại với Nhiếp Minh Quyết vẫn rất dễ chấp nhận. Đương nhiên, điều quan trọng hơn là, chỉ cần kế tiếp không chết, ước chừng ‘quy quy củ củ’ mấy tháng nay, gần như đã có thể giảm bớt không ít những ảnh hưởng của sự cố trong quá khứ của hắn đúng không? Mạnh Dao rũ mắt, cầm chén trà trong tay uống một ngụm, chỉ là, cũng chỉ đến thế mà thôi.

———————————

Tiểu kịch trường

Ngay lúc này, thủ vệ đến báo, không ít chủ quán ăn trên con phố chính trong thị trấn đều gặp phải hai người bên ngoài tới, không chỉ không trả tiền, còn báo tên của Nhiếp thị nhị thiếu, đặc biệt đến xin chỉ thị xem có cần bắt người hay không.

Lại có người dám ăn quỵt đồ ăn rồi tính lên đầu Nhiếp gia? Nhiếp Hoài Tang hào hứng nói: “Ồ? Hai người thế nào lại có can đảm như vậy?”

Thủ vệ đáp: “Một vị bạch y tu sĩ ít nói, cùng một vị hắc y công tử thích cười.”

Nhiếp Hoài Tang: Cho là hai người vừa nói đến không bỏ chạy, thì trên đời này có mấy người có thể ‘bắt được’ bọn họ?

Nhiếp Minh Quyết & Mạnh Dao: Hi Thần/Nhị ca nếu biết việc này, nên cảm thấy thế nào?

Khẳng định lại là trò đùa của Ngụy huynh! Im lặng một hồi, Nhiếp Hoài Tang phất phất tay, kêu thủ vệ cầm túi tiền của hắn đi lên trấn trả tiền, thuận tiện chào đón khách quý.

58.

Đợi đến khi đối mặt với hai người Lam Ngụy ở trong phòng nghị sự, ba người Nhiếp Minh Quyết lập tức có thể hiểu ra, tại sao dân chúng trên trấn của tiên phủ Bất Tịnh Thế không nhận ra hai người này, cái khác không nói, ít nhất gia văn của mấy đại gia tộc vẫn phải nhận biết chứ.

Chỉ là, Lam Vong Cơ một thân bạch y không sai, nhưng không khoác áo có gia văn của người lãnh đạo Lam gia, trên trán không đeo mạt ngạch vân văn chưa bao giờ không đeo, cây đàn Vong Cơ ở sau lưng được che giấu, tiên kiếm của bản thân càng không mang theo bên người, có thể nhận ra y là tu sĩ, chỉ sợ cũng là vì nhìn thấy khí chất của y xuất trần, bay bổng như tiên; Ngụy Vô Tiện mặc một thân hắc y, tóc dùng một sợi dây buộc tóc màu đỏ buộc thành đuôi ngựa phô trương tùy ý như trước kia, hơn nữa vẻ mặt tươi cười sảng khoái không kiềm chế được, quỷ sáo Trần Tình lại không ở bên cạnh, một vị công tử phong lưu phóng khoáng như vậy, người chỉ từng nghe qua đủ loại lời đồn, rất khó cho rằng hắn chính là vị Di Lăng Lão tổ khiến cho người ta nghe tin mất mật.

Nhiếp Hoài Tang nhướng mày, “Ngụy huynh, Vong Cơ huynh, các ngươi là cải trang vi hành suốt cả đoạn đường đó hả?” Rõ ràng khi tách ra, bọn họ vẫn không phải ăn mặc thế này.

Ngụy Vô Tiện bưng chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó phẩy tay nói: “Chậc, cái gì mà cải trang vi hành chứ, lúc ấy họ Diêu trúng tà không lâu, vùng Thanh Dương đã lưu truyền tin đồn đó là do ta hại, nếu không che dấu một chút, làm sao có được hơn nửa tháng ung dung tự tại này?”

Nhiếp Minh Quyết nói: “Thế nào, những chuyện xấu kia của Diêu thị bị phơi bày, những người còn lại bận rộn tranh đấu nội bộ, vẫn còn có người mượn chuyện này vu khống ngươi à?”

Nhớ tới Diêu tông chủ xem như linh mạch bị hủy sạch, tu vi hoàn toàn không còn, Mạnh Dao cười khẽ, trên thực tế, đây cũng không phải là lời đồn giả, chẳng phải hay sao.

Ngụy Vô Tiện xem như chịu tiếng oan đã quen rồi, huống chi trong đó mặc dù từ đầu đến cuối đều là do Diêu công tử báo thù, nhưng chuyện của Diêu thị đúng là hắn chiếm nguyên nhân chủ yếu, “Rất nhiều người chỉ xem kết quả, làm sao có thể tốn công đi làm rõ nguyên nhân trong đó. Nhưng, bọn họ cũng chỉ dám âm thầm nói, đúng sai tự có trời biết đất biết, không phạm đến trước mắt bổn lão tổ, thì ta cũng có thể xem như không biết.”

Nhiếp Minh Quyết gật gật đầu, tính toán dặn dò xuống dưới, kêu phó sứ kiểm soát những lời bàn tán ở Thanh Hà và các khu vực xung quanh, Thanh Dương cách Thanh Hà không xa lắm, lời đồn đãi trái ngược như thế, tất nhiên là y không cho phép truyền bá ở Thanh Hà.

Nhiếp Hoài Tang sờ sờ túi tiền bên hông mình một lần nữa, nói tóm lại, đây cũng không phải là lý do để ăn một bữa đế vương dưới danh nghĩa của hắn nha.

Ngụy Vô Tiện chú ý tới động tác của hắn, rất tự nhiên nói: “Không phải ngươi nói hoan nghênh ta đến Thanh Hà làm khách sao? Ta đây là cho ngươi một cơ hội thể hiện tối đa tấm lòng chủ nhà đó nha.”

Nhiếp Hoài Tang: … Ta phải cảm ơn ngươi hả?

……

Sau vài câu hàn huyên, Nhiếp Minh Quyết bắt đầu nói chuyện với Lam Vong Cơ. Bên ngoài tuyên bố Lam Hi Thần bế quan, thật ra là ở bên ngoài đi du lịch, mọi việc trong Lam gia đều do trưởng bối Lam Khải Nhân và Nhị công tử Lam Vong Cơ chủ trì, mà gần đây trước có chuyện đài quan sát do vài đại gia tộc đi đầu lên kế hoạch, công tác chuẩn bị đang từ từ tiến hành, sau là chuyện Thanh Dương Diêu thị làm nhiều việc bất nghĩa chịu cơn rúng động vùi dập, y làm tông chủ Nhiếp thị đương nhiên cần phải trao đổi thảo luận với Lam gia một phen —— Mặc dù phần lớn tông vụ Nhiếp thị đã do Nhiếp Hoài Tang xử lý, còn người xử lý chuyện quan trọng của Lam gia là Lam Khải Nhân ở Cô Tô xa xôi.

Tuy rằng chuyện bọn họ thảo luận cũng không kéo dài, hai người trao đổi cũng là nói ngắn gọn, đúng trọng tâm, nhưng đại khái Ngụy Vô Tiện vẫn không có được bản lĩnh nhẫn nại xử lý mọi việc, nghe một hồi liền mượn lý do muốn đi kiểm tra những vật phẩm mà hắn dặn mua, rồi yêu cầu Nhiếp Hoài Tang cùng đi ra ngoài.

Nhiếp Hoài Tang sung sướng đẩy cái bàn đầy ắp tông vụ ra, lại dùng ánh mắt bày ra vẻ lưu luyến không rời trước mặt đại ca hắn, rồi mới dẫn Ngụy Vô Tiện ra khỏi sảnh đường.

Nhìn ra được Ngụy Vô Tiện không có ý định lập tức đóng cửa nghiên cứu, Nhiếp Hoài Tang cũng không cảm thấy gấp gáp vào lúc này, bèn dẫn người đi thăm Tàng Bảo Các của mình trước, với lại đi chuẩn bị những “vật phẩm tầm thường” kia.

Ngụy Vô Tiện coi như cũng tò mò bấy lâu đối với “Tàng Bảo Các” trong truyền thuyết của Nhiếp Hoài Tang, nghe vậy lập tức đồng ý nói: “Tốt quá, nói mới nhớ, ta tình cờ có được một khối đá kỳ lạ, so ra kém hai khối ngọc thạch quý giá kia của Hoài Tang huynh, bù lại hơn ở chỗ mới lạ và thú vị, coi như quà đáp lễ được không?”

Nhiếp Hoài Tang có chút kinh ngạc mừng rỡ, hai khối ngọc thạch kia đúng là quý giá, nhưng Phong Tà Bàn, Chiêu Âm Kỳ, Lục Hồn Phiến do chính tay Di Lăng Lão Tổ làm ra lại càng hiếm có hơn, cộng thêm chuông ngọc sau đó treo ở Bá Hạ, tuyệt đối đáng giá, không nghĩ tới còn có quà đáp lễ? Có thể khiến cho Ngụy Vô Tiện nói là khối đá kỳ lạ, vậy chắc chắn là có điểm đáng gọi là ‘kỳ lạ’.

Ngụy Vô Tiện lấy ra một cái hộp gỗ tầm thường, sau khi mở ra chỉ vào khối đá đen thùi lùi ở bên trong nói: “Tảng đá này tên là ‘Linh bích’, màu sắc như ngọc đen, có vẻ đẹp tự nhiên, khấu chi hữu đạo (扣之有道 không hiểu cụm từ này), cho nên còn gọi là ‘Âm Thạch’, thế nào, cho vào Tàng Bảo Các của ngươi được không?”

Nhiếp Hoài Tang quả nhiên rất thích, lập tức cầm hộp gỗ đi đến phòng ngủ của mình.

Sau khi bảy cong tám quẹo vào một gian phòng bí mật, Ngụy Vô Tiện quan sát xung quanh một hồi, các loại thư họa quạt xếp, đồ sứ mỹ ngọc, mọi thứ đều là tinh phẩm, quả nhiên có thể gọi là ‘Tàng Bảo Các’. Sau khi xem xét tới lui mấy lần, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Hoài Tang huynh, sao không thấy những ‘tuyệt bản quý giá’ của ngươi?”

Nhiếp Hoài Tang đang ở bên cạnh tìm hộp gỗ thích hợp để cất Linh bích, nghe vậy trong lòng lại đau xót, nhịn không được tố cáo một trận bạo hành mấy ngày nay của đại ca hắn, nói đó gọi là một vụ hy sinh, quả thực khiến người nghe thương tâm mà.

Ngụy Vô Tiện: Lão Nhiếp vậy mà có thể nhịn đến bây giờ mới đốt, hèn chi mới vừa rồi ở trên sảnh đường ngửi thấy mùi giấy cháy.

Âm thầm đồng tình một hồi, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Không đúng nha, không phải ngươi nói hơn chín mươi phần trăm cửa hàng sách, bút giấy trong lãnh thổ Thanh Hà đều là của ngươi sao, đại ca ngươi cũng chỉ đốt sách không phái người đến đập cửa hàng của ngươi à? Vậy chẳng phải là ngươi sẽ lại kêu người đưa đến đây nữa hay sao?”

Khiếu nại xong, tâm trạng Nhiếp Hoài Tang cũng đỡ một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng những thứ đó là tuyệt bản á, cho dù cho đưa lại cũng không giống nhau! Tại sao không đập cửa hàng hả … Mấy cửa hàng đó, ban đầu là mẹ ta để lại cho ta, ặc, chỉ cần ta không giết người chôn xác ở trong đó, thì đại ca ta bình thường sẽ không đụng tới.” Như thể, sở thích thích xem sách của mình, vẫn là chịu ảnh hưởng từ mẹ, sau này mới có thể làm như nghiện mà phát triển thành nhiều như vậy.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, suýt nữa quên mất hai huynh đệ Nhiếp gia này không cùng mẫu thân. Tuy nhiên, tuyệt bản đã bị đốt cháy, thật là đáng tiếc.

—————————–

Tiểu kịch trường

Trong Tàng Bảo Các, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai Nhiếp Hoài Tang, kéo hắn vào trong góc, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Vậy trân phẩm Xuân Cung của ngươi cũng bị đốt rồi hả?”

Nhiếp Hoài Tang sửng sốt, “Ngụy huynh ngươi đây là nói giỡn ha, nếu để cho đại ca ta lục soát ra được những trân phẩm kia, ta còn có được chân ở đây sao!” Quay lại nói: “Ngụy huynh, nguyên một rương kia đưa qua đều đã xem hết rồi hả? Lại muốn sách mới à? Vậy chỗ này của ta không có sẵn đâu, phải dặn người ta đặc biệt mang tới vài cuốn mới được.”

Ngụy Vô Tiện xoa tay cười cười, cho hắn một ánh mắt ‘chính thế’, nghiễm nhiên quên mất hậu quả của việc rải ‘bí tịch’ đầy đất vào ngày đại điển.

Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên Ngụy huynh, ‘đứng chổng ngược’ rốt cuộc là tư thế gì?”

“……” Ngụy Vô Tiện: “….. Được rồi, thì ra lúc đó ngươi nghe lén phải không?!”

Nhiếp Hoài Tang liên tục lắc đầu, mặt hoảng sợ giải thích: “Lúc ấy ở trong không gian, bàn tay ta bị thương, cho nên mới không thể nào bịt tai được! Chuyện này thực sự không thể đổ lỗi cho ta!”

Ngụy Vô Tiện: Không chỉ nghe lén, còn dám hỏi! Không đổ lỗi cho ngươi thì đổ lỗi cho ai!

Loading

Phiên ngoại của Mọi người cùng đọc MĐTS

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x