Khuôn mặt thanh tú của Kim Quang Dao tràn đầy vẻ kinh ngạc, gần như không dám tin hỏi: “Vong Cơ nói vậy là ý gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Trong ba tháng qua, quỷ tu bị Trừ Ma Doanh ở các nơi diệt sạch, cũng giống như những người đã chết tại đây, đều là những con rối sống bị người ta dùng thuật nhiếp hồn tạo ra, không phải là người tu quỷ đạo thực sự. Nếu do Di Lăng Lão Tổ làm ra, đánh trống khua chiêng tuyên chiến với bách gia như vậy, dẫn đến bách gia vây giết, có thể nói là cực kỳ ngu ngốc.”
“Ý của Vong Cơ là, có người cố ý vu oan cho Di Lăng Lão Tổ?” Kim Quang Dao trầm ngâm, lại nghĩ thêm một chút, hai mắt nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ, nói: “Người này ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, nếu không phải Di Lăng Lão Tổ trở về báo thù, thì ý đồ là gì?”
Lam Vong Cơ đáp: “Không biết, chỉ là có chỗ đáng ngờ.”
Bỗng nghe Giang Trừng lạnh lùng nói: “Thà tin là có, không thể tin là không. Năm đó Nguỵ Vô Tiện một mình ở Loạn Táng Cương đấu với bách gia, không phải là cực kỳ ngu ngốc thì cũng là cực kỳ ngạo mạn.”
Lam Vong Cơ nói: “Năm đó hắn có Âm Hổ Phù bên mình, nhưng hiện tại Âm Hổ Phù nằm trong tay Lan Lăng Kim thị.” Nếu không phải vì Âm Hổ Phù, có lẽ bách gia căn bản cũng sẽ không quan tâm đến Nguỵ Vô Tiện, một thiên tài sa sút tự giam mình trên núi xác, cả ngày rối rắm xem trồng cà rốt hay trồng khoai tây.
Âm Hổ Phù là vũ khí mạnh nhất của Nguỵ Vô Tiện, cũng là liều độc dược chí mạng nhất của Nguỵ Vô Tiện.
Kim Quang Dao khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Ai cũng không dám khẳng định, Nguỵ Vô Tiện sẽ không tái tạo Âm Hổ Phù.” Các tu sĩ bên dưới lập tức xôn xao cả lên, sự đáng sợ của Âm Hổ Phù nằm ở chỗ, cho dù không có mấy người ở đây từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của nó, nhưng lời đồn thường kinh khủng và đẫm máu hơn sự thật, khiến cho nó gần như trở thành điều cấm kỵ trong bách gia huyền môn, giống như cái tên Di Lăng Lão Tổ vậy.
Lam Vong Cơ nói: “Mấy thứ như thuật nhiếp hồn, Triệu Âm Phù, là thứ mà ai cũng có thể làm được. Nếu không có bằng chứng xác thực về việc Nguỵ Vô Tiện hồi hồn, gây ra hoảng sợ trong bách gia, thì sẽ không có ích cho việc tra rõ sự thật.”
Trên mặt Kim Quang Dao dần hiện lên vẻ lo âu, nói: “Vong Cơ, Giang Tông Chủ nói đúng, thà tin là có, cho dù người này không phải là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, cũng là kẻ cực kỳ tà ác, bách gia cần phải tăng cường đề phòng.”
Giang Trừng ở phía đối diện gật đầu, một tay nắm chặt, vỗ mạnh bàn trà phát ra tiếng, nghiến răng nói: “Loại chuyện độc ác như triệu hoán lệ quỷ sát thần, đúng là chuyện mà Nguỵ Vô Tiện có thể làm ra!”
Trong tay áo, người giấy Nguỵ Vô Tiện không ngừng kích động, Lam Vong Cơ chỉ có thể luôn dùng tay đè lại, để hắn không đến nỗi bất cẩn nhảy ra khỏi ống tay áo. Kim Quang Dao và Giang Trừng đều tin chắc rằng Nguỵ Vô Tiện trở về để báo thù, nhưng cũng không phủ nhận khả năng có kẻ khác gây ra, ngược lại khiến Lam Vong Cơ không tiện tiếp tục tranh luận. Trong thời gian ngắn không ai trong đại sảnh nói thêm lời nào.
Ngay sau đó, Kim Tử Huân không thể kềm được, lớn tiếng nói: “Cô Tô Lam thị đã sớm rút khỏi Trừ Ma Doanh, nhưng Lam nhị công tử năm lần bảy lượt cản trở chúng ta đối phó Di Lăng Lão Tổ, hiện giờ dẫn đến thảm án xảy ra, còn khắp nơi bào chữa cho Di Lăng Lão Tổ, tại hạ thật sự nghĩ mãi không ra.” Gã cố ý không gọi là “Hàm Quang Quân” mà gọi là “Lam nhị công tử”, lời nói nửa thật nửa giả, ngầm đẩy trách nhiệm về cái chết của những người kia cho Lam Vong Cơ, ý đồ có thể nói là hiểm ác.
Cảm thấy trong tay áo lại chấn động một trận, chưa đợi Lam Vong Cơ mở lời, Kim Quang Dao đã lên tiếng quát: “Tử Huân không được vô lễ! Cô Tô Lam thị từ thời tổ tiên, đã hành xử chuẩn mực, không muốn giết nhiều người vô tội, đó là điều ai cũng biết. Hàm Quang Quân thành danh nhiều năm, há cho phép ngươi tuỳ tiện đánh giá!” Khuôn mặt bình thường luôn tươi cười của hắn bỗng chốc trở nên không vui, cũng có chút khí thế không giận tự uy.
Kim Tử Huân im miệng, nhưng vẻ mặt vẫn tức giận, chỉ là không nhìn Kim Quang Dao và Lam Vong Cơ, con ngươi lật lên trên, dáng vẻ hoàn toàn không phục.
Lam Vong Cơ không muốn tranh cãi để sảng khoái với bọn họ, Kim Quang Dao và Giang Trừng đã dẫn theo một lượng lớn tu sĩ đến thành Nam Bình, xem ra nhất định sẽ có hành động rầm rộ, trước mắt chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để đưa Nguỵ Vô Tiện ra khỏi đây an toàn, tránh đi thật xa mới được.
“Liễm Phương Tôn, xung quanh thành Nam Bình có kết giới, lúc ngươi và Giang Tông chủ đến đây không gặp trở ngại sao?” Lam Vong Cơ cố tình hỏi, rõ ràng đám người Kim Quang Dao không gặp bất kỳ trở ngại nào, vậy kết giới chỉ có thể do Trừ Ma Doanh thiết lập, phải thông qua bọn họ để tìm ra cơ chế hoặc lối ra vào.
“Kết giới gì?” Kim Quang Dao mặt mày ngơ ngác, nhìn Lam Vong Cơ rồi lại nhìn Giang Trừng, Giang Trừng cũng đầy vẻ không hiểu, Lam Vong Cơ nhất thời không biết nói gì, người giấy Nguỵ Vô Tiện trong tay áo khẽ lắc lư, may mà trên mặt Lam Vong Cơ vẫn là vẻ mặt bất biến xưa nay, không ai phát hiện điều gì khác thường. Kim Tử Huân lại lên tiếng: “Thiết lập kết giới làm gì? Ngăn Di Lăng Lão Tổ đi vào hay đi ra?” Trên mặt cũng toàn là vẻ nghi hoặc, trong nháy mắt mấy chục đôi mắt trong sảnh đồng loạt đổ dồn về phía Lam Vong Cơ.
Vẫn là Kim Quang Dao suy nghĩ nhanh, hỏi: “Ý của Vong Cơ, chẳng lẽ là Di Lăng Lão Tổ đã khởi động một trận pháp tà ác nào đó, muốn giam giữ chúng ta ở đây?”
Lam Vong Cơ không tỏ rõ ý kiến, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển trăm lần, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, nói với Kim Quang Dao: “Ta cảm thấy có điều khác lạ, không biết do ai làm.” Nếu đám người Kim Quang Dao có thể tự do ra vào, vậy thì không phải là kết giới thông thường, nhưng trong tiên môn lại chưa từng có kết giới chỉ nhắm vào một người nhất định, đây thực sự là điều chưa bao giờ nghe thấy.
Kim Quang Dao làm như hiểu ra, nói một cách nhẹ nhàng: “Hẳn là mấy ngày nay ngươi mệt mỏi do ứng phó, có chút căng thẳng mà thôi.” Hắn nhàn nhạt nói ra, mặt hơi mỉm cười, lập tức hoá giải sự khó xử biến mất không còn, Lam Vong Cơ dù là ai đi nữa, đối phó với “Di Lăng Lão Tổ” mà còn bị căng thẳng, thì đối với các tu sĩ bình thường mà nói, có nhếch nhác thế nào cũng chẳng quá đáng.
Giang Trừng đột nhiên nói xen vào: “Cho dù Nguỵ Vô Tiện muốn giam giữ chúng ta, cũng chưa chắc thành công. Ở đây có ba trăm bảy mươi sáu tu sĩ tinh nhuệ của các gia tộc, chỉ dựa vào một mình hắn không phải muốn làm gì thì làm.” Vừa nói, vừa không ngừng xoay Tử Điện trên ngón trỏ, phát ra những tia điện nhỏ kêu lách tách.
Kim Quang Dao gật đầu: “Điều duy nhất cần phải đề phòng là, hắn trong tối, chúng ta ngoài sáng, cần tăng cường phòng bị, không thể để thảm án đêm qua xảy ra lần nữa.” Ngay sau đó đứng dậy, hướng về mọi người trong sảnh nói cao giọng: “Tại hạ nhờ các vị có mặt tại đây, làm hết sức mình, bảo vệ danh dự của bách gia chúng ta.” Nói xong chắp hai tay, hành lễ với mọi người.
Đám đông tu sĩ trong và ngoài sảnh đường đều đứng dậy, ai nấy chắp tay, đồng thanh đáp: “Nguyện tuân theo sự sắp xếp của Liễm Phương Tôn!”
Tiếng hô của các tu sĩ chấn động điếc cả tai, làm như nếu âm thanh đủ lớn thì có thể ngay lập tức mang Di Lăng Lão Tổ ra xử tử ngay tại chỗ, Lam Vong Cơ đang cảm thấy không thoải mái, đột nhiên cảm thấy người giấy Nguỵ Vô Tiện di chuyển dọc theo cánh tay của y, khiến cánh tay tê tê ngứa ngứa, lúc định ngăn lại, bất chợt phát hiện Nguỵ Vô Tiện dường như đang dùng thân thể người giấy để viết chữ trên cánh tay mình, tập trung cảm nhận, người giấy Nguỵ Vô Tiện viết một chữ: “Đi.”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu với Kim Quang Dao, ra hiệu rằng mình đi trước một bước, lúc này trong đại sảnh tiếng người huyên náo, sĩ khí dâng cao, ngay cả Lâm gia chủ mặt mũi vẫn luôn rầu rĩ cũng bị lây nhiễm mà ánh mắt rưng rưng, Kim Quang Dao không còn tâm trí nào để chú ý đến Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng không đợi Kim Quang Dao phản hồi, lập tức xoay người đi về hướng noãn các.
Hiện tại gần như tất cả các tu sĩ đều tập trung trong đại sảnh, nếu Nguỵ Vô Tiện muốn tránh thật xa, lúc này không đi, thì còn đợi lúc nào. Lam Vong Cơ một đường đi nhanh như gió, cảm thấy người giấy trong tay áo dán chặt lên cánh tay của mình, giống như cũng đang lo lắng đi nhanh quá sẽ bị rơi ra ngoài.
Về đến trong phòng, người hầu dọn dẹp đã rời đi, Nguỵ Vô Tiện nằm an ổn trên cây dầm ở trần nhà. Lam Vong Cơ tung người nhảy lên cây dầm, ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, thò tay vào tay áo, người giấy tự động nhảy vào lòng bàn tay y, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy thân thể người giấy, đặt nó lên giữa hai hàng lông mày của Nguỵ Vô Tiện.
Người giấy “bẹp” một cái dán lên mặt Nguỵ Vô Tiện, chỉ hơi rung lên một chút, rồi thấy thân hình hắn lắc lư, một hơi thở ra làm cho người giấy bị thổi sang bên cạnh, “Ai da ……” lập tức mở mắt xoay người, còn kèm theo một tiếng thở dài.
Xà ngang rộng không quá một thước (khoảng 33cm), Nguỵ Vô Tiện nằm yên thì cũng không sao, nhưng đột ngột xoay người ngồi dậy trọng tâm không ổn định, vì chưa thích ứng khi linh hồn quay về chỗ cũ khiến người hắn nghiêng ngả suýt nữa rơi xuống. Lam Vong Cơ luôn chú ý đến hắn, lúc này vững vàng chắc chắn ôm ngang eo, vớt Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nhập nhèm nửa mở nửa khép của Nguỵ Vô Tiện, giống như con mèo lười biếng vào buổi trưa, thoải mái rúc vào trong lòng chủ nhân, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, “Cảm ơn! Lam Trạm.”