Cổ tay bị giữ chặt của Nguỵ Vô Tiện khẽ run lên một cái, Lam Vong Cơ mở mắt nhìn sang phía hắn, người kia vẫn chưa tỉnh, chỉ là hơi dựa về phía mình một chút, cảm nhận được một cơ thể ấm áp, thoải mái tựa vào. Lúc này, trong tứ chi bách hài của Nguỵ Vô Tiện tràn đầy linh lực của Lam Vong Cơ, nhưng đan điền vẫn luôn không thể nào lưu giữ, trống rỗng như một vực sâu không đáy, linh lực liên tục chảy qua chưa từng ngừng lại.
Đang trong lúc khó hiểu, Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy linh lực dường như không chịu sự kiểm soát, từ cơ thể của mình chảy thật nhiều sang cơ thể của Nguỵ Vô Tiện, không còn là dòng chảy chậm rãi và ổn định như trước, mà bị một sức mạnh vô hình hút vào một cách mạnh mẽ. Lam Vong Cơ cố gắng giảm tốc độ, nhưng không có hiệu quả, linh lực nhanh chóng không ngừng đi vào cơ thể Nguỵ Vô Tiện từ điểm tiếp xúc giữa hai người.
Lam Vong Cơ nhất thời kinh hãi đến run rẩy, đan điền của Nguỵ Vô Tiện không thể lưu giữ, linh lực vẫn luôn phân tán trong toàn bộ kinh mạch và mạch máu của hắn, có thể quá tải banh xác mà chết bất cứ lúc nào. Trong lúc hoảng loạn, không biết có thể ngưng truyền hay không, may mắn luồng linh lực kỳ lạ trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện đã biến mất, Lam Vong Cơ từ từ rút hai tay về, không có gì bất thường xảy ra, mới dám thả lỏng trái tim đang đập dữ dội không thôi. Lam Vong Cơ nhìn về hướng ngón tay còn đang run nhè nhẹ của mình, khẽ phớt qua gương mặt Nguỵ Vô Tiện, thở ra một hơi nặng nề. Nguỵ Vô Tiện trong giấc ngủ say vẫn không biết mình lại một lần nữa đi qua quỷ môn quan.
Truyền đi một lượng lớn linh lực trong cơ thể, cảm giác mệt mỏi không thể kiềm chế cuối cùng cũng ập đến, Lam Vong Cơ muốn đứng dậy, nhưng không ngờ rằng eo và đầu gối bủn rủn đến mức không thể đứng vững, cả người đảo một cái ngã lên người Nguỵ Vô Tiện, đang hoảng hốt muốn chống dậy, lại bị một đôi tay ôm trọn lấy. Toàn thân y như bị điện giật rung lên một cái, trong nháy mắt cứng đơ không thể nhúc nhích, lồng ngực như trống trận dồn dập, trong đầu toàn là sóng to cuồn cuộn.
Hơi thở thoang thoảng như lan như rượu, Nguỵ Vô Tiện thổi một hơi lên mặt Lam Vong Cơ, gần như dán sát vào tai y cười nói: “Hàm Quang Quân, ngươi đang trêu chọc ta khi ta không có ý thức sao?” Lam Vong Cơ nghe vậy giống như có gai ở lưng, vội vàng nói: “Không phải! …… Buông ta ra!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không buông, là ngươi đè ta trước!” Lời này nói ngay sau tai Lam Vong Cơ, hơi thở phả vào cổ không sót một chút nào, rõ ràng giọng của Nguỵ Vô Tiện không lớn, nhưng khiến vành tai Lam Vong Cơ như bị lửa thiêu, nóng đến mức không thể không nhịn được thở dồn dập. “…… Buông ra, đừng nghịch.” Mấy từ này mang theo sự ngập ngừng không thể diễn tả, Lam Vong Cơ thốt ra cực kỳ khó khăn.
Sức lực trên tay lỏng ra, Nguỵ Vô Tiện thu tay về, mi mắt cong cong nhìn Lam Vong Cơ ngồi dậy, cứng đờ người quay lưng chỉnh đốn lại y phục, đột nhiên bật cười: “Lam Trạm, tai ngươi đỏ rồi!” Thấy Lam Vong Cơ không để ý đến mình, Nguỵ Vô Tiện dường như cũng cảm thấy mình đã đùa quá trớn, bèn cũng ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi ta thế nào?”
Lam Vong Cơ quay lưng lại vì tự cảm thấy mặt mũi không dám gặp người khác, cũng tức giận Nguỵ Vô Tiện đột nhiên trêu chọc y, đợi khi nhịp tim dần dần chậm lại, lúc này nghe thấy hắn trở nên nghiêm túc, chỉ có thể đáp: “Vừa rồi ngươi ngất đi.”
Nguỵ Vô Tiện ồ một tiếng, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta phát hiện trong cơ thể ngươi có một luồng linh lực kỳ lạ, nên thử dùng linh lực để hóa giải, luồng linh lực đó đã biến mất rồi.” Lam Vong Cơ xoay người lại, phát hiện Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết?”
Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng, cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, nói: “Ngươi truyền cho ta nhiều linh lực như vậy, làm sao có thể không biết?” Giơ hai tay qua đầu, vươn vai duỗi người, cười nói: “Bây giờ trong người ta tràn đầy linh lực, chỉ ước lập tức đi đánh nhau một trận.”
Lam Vong Cơ nhíu mày hỏi: “Ngươi nói đã nghĩ ra cách giải quyết tình thế này, là gì?”
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, thuận miệng nói “Ta tự có cách, không muốn nói nhiều.” Đi đến trước cửa sổ, đẩy nhẹ tấm phên cửa sổ ra một khe hở, liếc nhìn ra ngoài, khẽ nói: “Người hầu của Lâm phủ đến dọn dẹp rồi, ta phải tránh đi một chút.” Ngẩng đầu lên nhìn xà nhà trên trần, thân hình nhẹ nhàng xoay người bay lên, một bước trợ lực trên tường, vững vàng nhảy lên bên trên, ngồi nghiêng người, cười khẽ nói: “Ta tạm thời làm một vị quân tử trên xà nhà nhé.”
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn đã ngồi vững bên trên, trong lòng không hết nghi ngờ, đầu mày khẽ nhíu, lắc lắc đầu, xoay người đi về phía cửa. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có ba người đã đến dưới lầu. Chỉ vài cái búng tay, ba người đã đến trước cửa, một trong số đó kính cẩn nói: “Hàm Quang Quân, gia chủ mời ngài đến chính sảnh nghị sự.” Lam Vong Cơ mở cửa, thấy người đứng đầu chính là tổng quản của Lâm phủ, sau đó hai người hầu phía sau tay cầm các thứ như phất trần khăn vải, xô nước chổi quét, hẳn là đợi Lam Vong Cơ ra ngoài để dọn dẹp phòng.
“Chờ một chút.” Lam Vong Cơ gật đầu ra hiệu với tổng quản Lâm phủ, quay trở lại giường, xách đàn và kiếm treo bên cạnh giường lên, đột nhiên phát hiện trên túi đàn có đính một hình người bằng giấy to cỡ bằng bàn tay, người giấy này có tay có chân, đầu còn được vẽ mắt, miệng, tuy đơn giản, nhưng cũng rất sống động. Như thể thấy Lam Vong Cơ phát hiện ra mình, người giấy trượt theo túi đàn đến bên tay Lam Vong Cơ, thuận thế quấn lên ngón trỏ của y, nhấc mi nhìn lên trên, Nguỵ Vô Tiện nằm trên xà nhà, bộ đồ đen hòa vào xà nhà màu nâu sẫm thành một thể, không dễ phát hiện.
Thuật hoá thân vào người giấy, có ghi chép trong bản thảo của Nguỵ Vô Tiện. Người giấy này hẳn là lúc mình ra ngoài trước đó, Nguỵ Vô Tiện ở trong phòng đã cắt ra, chính là muốn đợi lúc mình ra ngoài, có thể lén lút đi theo, kịp thời biết được tình huống bên ngoài. Ngón tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cong lại, biểu thị mình đã biết, rồi đặt người giấy vào trong tay áo, sau đó quay người ra khỏi cửa.
Còn chưa bước vào chính sảnh của Lâm phủ, từ trong sảnh đến bên ngoài hành lang đều là các tu sĩ mặc các loại gia bào khác nhau, hoặc ngồi hoặc đứng, ai nấy mặt mày trầm trọng, như gặp đại địch, ngày cả tiếng thì thầm cũng ít nghe thấy. Đến khi bước vào chính sảnh, trong đại sảnh rộng lớn, các tu sĩ đã ngồi kín mít, còn khá nhiều người đứng bên ngoài, thấy Lam Vong Cơ cùng quản gia đến gần, cả sảnh lặng im như tờ.
Chính giữa sảnh ngồi phía bên trái là Lâm gia chủ đang mặt mày rầu rĩ, bên phải ngồi một người, mặt như quan ngọc, môi đỏ như son, mũi thanh mi tú, mũi cao, đôi mắt phượng đỏ mang vẻ ôn hòa đáng yêu khó tả, giữa mày một nốt chu sa, đầu đội kim quan, trên người mặc áo choàng Kim Tinh Tuyết Lãng, chính là Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao, vừa vặn đặt chén trà trên tay xuống, nhìn về phía Lam Vong Cơ đang bước vào chính sảnh.
“Vong Cơ, cuối cùng ngươi đã đến rồi.” Kim Quang Dao mỉm cười đứng dậy đón chào, Lam Vong Cơ hành lễ, chào hỏi: “Liễm Phương Tôn.” Kim Quang Dao đối diện đáp lễ, giơ tay ra hiệu, dẫn y đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, hai người đồng thời ngồi xuống, Kim Quang Dao nhẹ giọng nói: “Vong Cơ, ngươi vất vả rồi, Nhị ca nhờ ta chăm sóc tốt cho ngươi, nơi này hung hiểm, vẫn mong ngươi cực kỳ cẩn thận.” Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đa tạ.”
Người ngồi ở vị trí đối diện kế bên Lâm gia chủ, mắt hạnh mày ngài, tuấn lãng phi phàm, vốn cũng là một mỹ nam tử, lúc này sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tâm sự nặng nề, chỉ khẽ gật đầu với Lam Vong Cơ, nói: “Lam nhị công tử.” Đôi tay thon dài mạnh mẽ đan chéo, đặt trên đùi, gia bào màu tím thẫm sang trọng tinh tế.
Lam Vong Cơ gật đầu đáp lễ, nói: “Giang Tông chủ.” Chỉ cảm thấy trong tay áo khẽ rung động, người giấy Nguỵ Vô Tiện dường như rất kinh ngạc, cho nên y dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua cổ tay áo, như là trấn an, ngoài mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, im lặng chờ Kim Quang Dao nói.
Kim Quang Dao quét mắt qua các tu sĩ trong sảnh, thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: “Lần này trong thành Nam Bình có hiện tượng lạ, Trừ Ma Doanh trước đây chưa từng thấy, mọi dấu hiệu cho thấy, là Di Lăng Lão Tổ trở về báo thù.” Trong và ngoài sảnh, đều vang lên tiếng hít thở nặng nề, nhưng không ai lên tiếng.
Lam Vong Cơ xoay đầu nhìn qua, Kim Quang Dao không hề nhìn y một cái, chỉ tiếp tục nói: “Hôm trước nhận được tin báo của Kim Tử Huân, ta và Giang Tông chủ dẫn theo tu sĩ của mình, ngày đêm lên đường đến đây, nhưng vẫn không kịp ngăn chặn thảm án này xảy ra.” Nói xong cúi đầu thở dài, vẻ mặt đầy thương xót, thở dài một hồi, ngẩng đầu hỏi Kim Tử Huân ở vị trí thứ hai bên cạnh: “Thân phận những người đã chết kia, đã được ghi chép và xác thực chưa?”
Kim Tử Huân đáp: “Đã ghi chép lại, và cũng đã gửi thư đi xác thực, có tin tức sẽ báo về Bất Tịnh Thế.”
Kim Quang Dao gật đầu nói: “Hậu sự định xử lý thế nào?”
“Để đề phòng thi biến, đã hỏa táng, tro cốt đã được niêm phong riêng biệt, đợi sau khi xác thực thân phận sẽ gửi về từng gia đình để an táng.” Kim Tử Huân nhất nhất trả lời.
“Haizz, Trừ Ma Doanh ta thế mà không ngăn cản được thảm án này, trở về nhất định phải tận lực bồi thường cho gia đình người đã khuất, không thể để mọi người dị nghị.” Kim Quang Dao dứt khoát nói, dừng lại một chút, rồi chậm rãi nhìn quanh đại sảnh, nói: “Di Lăng Lão Tổ giết người vô tội như vậy, nhất định không thể để hắn lại trốn thoát quay về, thề sẽ nghiền xương thành tro, vĩnh viễn không siêu sinh!”
Lam Vong Cơ đưa tay đè chặt tay áo, ngăn chặn cơn giận của Nguỵ Vô Tiện bộc phát, đợi Kim Quang Dao nói xong, đối mặt với Kim Quang Dao nói: “Liễm Phương Tôn, việc này có điều khác thường, không nên quá vội vàng.”