Như ngọn cỏ mọc lên vào một đêm xuân, trong mười ngày qua tin tức Di Lăng lão tổ quay về hậu thế vậy mà đã lan truyền khắp giang hồ, gần như chỗ nào cũng đồng loạt có tin đồn bay đầy trời. Ngay cả người bán bánh rán ở Thải Y trấn cũng mang theo vẻ mặt thận trọng, lúc đóng gói lấy tiền, dùng một loại ánh mắt không thể nói để quét tới quét lui người đi đường. Phía sau quầy hàng, đại tẩu mặc váy vải thô kéo tai con trai: “Mày đó, lại đi chơi lung tung đi, Di Lăng lão tổ tới bắt mày, nương không có cách nào cứu mày về đâu!” Đứa bé lập tức sắc mặt trắng bệch, xám xì xám xịt lăn về nhà.
Lam Vong Cơ không thể nào cùng lúc đến tất cả các nơi để truy tìm, sau khi bàn bạc với Lam Hi Thần cũng cảm thấy không đơn giản, nhưng phân tích một hồi cũng không có lời giải thích hợp lý.
Nhiếp Minh Quyết trước tiên triệu tập tứ đại gia tộc, đến Bất Tịnh Thế để thảo luận về việc này.
Trên đại điện, những người tham dự mỗi người ôm suy nghĩ riêng, không ai có đề nghị thực tế nào.
Ánh mắt Nhiếp Minh Quyết quét một lượt trên khuôn mặt từng người, nói: “Tin đồn lần này, ta giống với các vị, lúc đầu cũng cho rằng là tin đồn vớ vẩn. Nhưng điều kỳ quái chính là, khắp nơi thế mà cùng lúc xuất hiện hành tung của Di Lăng lão tổ, bất kể thật giả, rõ ràng là khác với những lần trước đây.”
Giang Trừng lộ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Vậy thì phải hỏi Kim tông chủ, quỷ tu mạo danh Ngụy Vô Tiện tác loạn khắp nơi, ta cũng từng bắt được mấy tên, dưới sự truy hỏi, lại đều là người tới từ Lan Lăng.” Hắn nói là truy hỏi, nhưng những người khác đều biết sợ rằng chính là dùng Tử Điện quất người ta đến nửa sống nửa chết để ép hỏi cho bằng được.
Kim Quang Thiện nghe vậy, gương mặt tỏ ra ngạc nhiên, nói: “Sao lại có lời lẽ vu oan hãm hại như vậy! Giang tông chủ làm thế nào chắc chắn lời của những người đó đều là lời thật?”
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng qua lỗ mũi, mắt hạnh khẽ trừng to, nói: “Kim tông chủ, Kim Lân Đài chiêu mộ quỷ tu rộng rãi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ai mà không biết, còn cần phải chứng minh gì nữa sao?”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Kim Quang Thiện, chẳng hề tỏ ra chút xấu hổ nào, nói: “Đúng là như thế, sự hãm hại có vẻ vụng về, nếu Lan Lăng Kim thị ta sai khiến quỷ tu làm việc này, há chẳng phải ta là người đầu tiên bị nghi ngờ hay sao? Làm gì có đạo lý vác đá đập vào chân mình? Giang tông chủ không khỏi quá khinh suất rồi.” Dứt lời “Xoẹt” một tiếng mở quạt ra, giả vờ che mặt, viết đầy vẻ bất mãn lên trên mặt, liên tục lắc đầu. Chỉ thiếu điều nói thẳng: Giang tông chủ làm việc thật sự quá tệ.
Lam Hi Thần đặt chén trà bằng sứ trắng xuống, nhìn thoáng qua mọi người trong điện, nói: “Ta cảm thấy việc này có điểm kỳ lạ. Khoảng 10 ngày trước, Vong Cơ từng gặp một quỷ tu giả mạo Ngụy Vô Tiện ở Tế Nguyên, người này tu vi cực cao, không quá giống tu sĩ nhà nào. Vong Cơ, đệ nói đi.”
Lam Vong Cơ ánh mắt bình thản, giống như một tượng thần được tạc bằng ngọc, chậm rãi nói: “Người này tự xưng là Giang Lưu, tu vi cực kỳ giống với Ngụy Vô Tiện. Ta giao thủ với hắn, không thể bắt sống, cũng không giết được.” Nghe vậy mọi người đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh, tu vi của Lam Vong Cơ hiện thời mấy ai có thể địch nổi, thế mà đánh không thắng, có thể thấy được sức mạnh của tên quỷ tu kia. Nếu những quỷ tu xuất hiện cùng lúc trong tin đồn lần này, đều mạnh như thế, chỉ sợ cục diện tu chân giới sẽ phải viết lại.
Nhưng câu tiếp theo của Lam Vong Cơ, càng làm cho mọi người gần như kinh ngạc rớt cằm, Lam Vong Cơ nói: “Người này tự xưng vốn là một y tu của Vân Mộng Giang thị, được Ngụy Vô Tiện đích thân truyền dạy.”
Giang Trừng vốn đang cúi đầu suy ngẫm lời nói vừa nãy của Kim Quang Thiện, suy nghĩ xem làm sao để cà khịa lại, bỗng nhiên nghe được lời này của Lam Vong Cơ, ngẩng phắt đầu lên ném ra một ánh mắt sắc lẹm, lớn tiếng nói: “Lời nói của một bên làm sao có thể tin, Hàm Quang Quân đây là trực tiếp nhắm vào Vân Mộng Giang thị đúng không?” Trong giọng điệu toát lên lửa giận.
Lam Vong Cơ làm như không nhận ra cơn tức giận của Giang Trừng, tiếp tục nói: “Người này tuyên bố ban đầu là y tu của Vân Mộng Giang thị, ba năm trước đã rời khỏi Vân Mộng Giang thị, hẳn không tính là người của Giang tông chủ.”
Một sự xấu hổ to lớn xuất hiện trên gương mặt đen thui sắp sửa muốn vỗ bàn đứng lên của Giang Trừng, Giang Trừng đột nhiên nhớ lại nhà mình đúng là từng có một y tu tên là Giang Lưu, năm đó quan tâm chăm sóc Nguỵ Vô Tiện rất nhiều, trong khoảng thời gian Ngụy Vô Tiện phản bội Vân Mộng Giang thị, đã mất tích. Vì thế tay của Giang Trừng không giơ lên cao nữa, cũng không có đập vỡ bàn của Bất Tịnh Thế, mà là nắm lấy cằm, mạnh mẽ nuốt trở lại lời nói đã đến cổ họng.
Lam Vong Cơ thoáng nhìn sắc mặt biến hóa của Giang Trừng, lông mày hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó khôi phục thần thái, mắt nhìn thẳng.
Đôi lông mày rậm của Nhiếp Minh Quyết xoắn chặt, nói: “Việc này kỳ quặc, tuy rằng vẫn chưa nghe thấy vụ huyết án đáng sợ nào xảy ra, nhưng lời đồn trên giang hồ càng lan rộng, thì sự đả kích đối với thế gia tu tiên lại càng lớn.” Ẩn ý là, nếu người tu quỷ đạo đông đúc, các thế gia tu tiên tất nhiên sẽ không còn huy hoàng như xưa. Huống chi, tổ sư của quỷ đạo – Ngụy Vô Tiện – đã bị bách gia tiêu diệt, lỡ đâu những tên đồ tử đồ tôn tập hợp lại, quậy một trận long trời lở đất cũng không phải là không có khả năng.
Kim Quang Thiện nháy mắt với Kim Quang Dao ở bên cạnh, Kim Quang Dao nói: “Đại ca nói đúng, việc cấp bách nhất hiện giờ, chính là trấn áp làn sóng gây hỗn loạn của những người bắt chước này xuống.”
Đôi lông mày cau lại của Nhiếp Minh Quyết vẫn chưa giãn ra, giọng nói trầm thấp nhấn mạnh từng chữ: “Lan Lăng Kim thị còn chưa làm rõ liên can, sao biết không phải do những quỷ tu Lan Lăng Kim thị nuôi dưỡng, dẫn tới cả đám người cùng nhau bắt chước thì sao?”
Kim Quang Dao như có như không mỉm cười, nói: “Xích Phong Tôn có điều không biết, những tu sĩ mà chúng ta chiêu mộ, không chỉ đều có danh sách để kiểm tra, hơn nữa nhất cử nhất động đều nằm trong phạm vi giám sát của Lan Lăng Kim thị ta. Chiêu mộ bọn họ, chỉ là để biết người biết ta, đề phòng Di Lăng lão tổ đoạt xá trở về. Nếu đã giao Âm Hổ Phù cho Lan Lăng Kim thị bảo quản, không thể không đề phòng.”
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, không nói gì nữa. Trên đại điện, các thế gia đều đang trầm mặc.
Chẳng bao lâu, Kim Quang Dao lại lên tiếng: “Hiện nay nhiều nơi thường xuyên xảy ra các sự việc giống nhau, nhưng tin tức, hành động của mỗi nhà đều không nhất trí, thông tin cũng không kết nối, kỳ thật khá bất lợi cho việc trấn áp hiện tượng hỗn loạn.”
Lam Hi Thần sắc mặt bình tĩnh, dường như có ý định dò hỏi Kim Quang Dao, nói: “Liễm Phương Tôn phải chăng có phương án hay?”
Kim Quang Dao cung cung kính kính nói: “Vì thế bách gia nên liên kết lại, cùng nhau đối phó.”
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày càng chặt hơn, có chút khinh miệt nói: “Liên kết? Làm thế nào liên kết? Ngươi đừng nói với ta là tuyển chọn tiên đốc đấy?”
Kim Quang Dao duỗi thẳng lưng, cao giọng nói: “Việc cấp bách là xử lý những hiện tượng hỗn loạn hiện nay. Kiến nghị các nhà xuất nhân lực, xây dựng một nhóm trừ ma, đi đến những nơi có hiện tượng hỗn loạn nghiêm trọng nhất, thanh lý từng nơi. Tin tức của các nhà, đều phải báo cáo vào trong nhóm, sau khi tổng hợp sẽ thống nhất xử lý.”
Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu, nói: “Ta cảm thấy đề nghị này khả thi. Chư vị cảm thấy thế nào?” Trạch Vu Quân từ khi thành danh tới nay, có danh tiếng rất cao trong bách gia, ôn nhuận khiêm tốn, chính trực thủ tín, người như mỹ ngọc, hành như quân tử, lời này hắn nói ra, bách gia đều đồng ý nghe theo.
Kim Quang Thiện tất nhiên là không có ý kiến khác, Giang Trừng đã khôi phục vẻ mặt trước đó, hơi suy tư, nói: “Nếu Trạch Vu Quân đã tán thành, vậy Vân Mộng Giang thị cũng nghe theo thôi.”
Lam Hi Thần cười nhìn phía Nhiếp Minh Quyết: “Xích Phong Tôn, chuyện lập nhóm phức tạp như vậy, không bằng giao cho a Dao làm được không? Nhưng người chỉ huy nhóm này, đương nhiên vẫn do đại ca đích thân đảm nhiệm là thích hợp nhất.”
Nhiếp Minh Quyết không tỏ ý kiến, đối với kế hoạch do Kim Quang Dao đề ra này, trong thâm tâm vẫn có rất nhiều nghi ngờ. Nhưng, ngay tức thời cũng không có cách nào tốt hơn để ứng phó với hiện tượng hỗn loạn, bởi vậy, cuối cùng vẫn là gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tứ đại gia tộc đều tán thành phương án này, sau đó Nhiếp Minh Quyết dặn dò cách thức truyền tin với bách gia, mỗi nhà cử một nhóm người đi thanh lý các địa điểm có quỷ tu quấy phá của nhà mình, Kim Quang Dao phụ trách liên lạc và sắp xếp những việc linh tinh.
Sau khi bàn luận xong, các nhà ngay sau đó chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Lam Vong Cơ đi ngang qua người Giang Trừng, nhẹ giọng nói: “Giang tông chủ, xin dừng bước nói chuyện một chút.” Giang Trừng hiểu ý, hai người đi ra khỏi đại điện, vào thiên điện, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, nhìn thẳng về phía Giang Trừng, nói: “Giang tông chủ, có chút ấn tượng nào, đối với y tu tên Giang Lưu kia không?”
Giang Trừng mới vừa rồi ở đại điện đã quét qua trong đầu một lần, toàn bộ những tin tức liên quan đến người này, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, vì thế nói thẳng: “Năm đó khi mới bắt đầu Xạ Nhật Chi Chinh, người này tuổi nhỏ, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đến gia nhập dưới trướng của ta, bởi vì từng học qua y thuật, tu vi cũng thấp, nên làm y tu. Ngụy Vô Tiện khi đó rất quan tâm hắn ta, thường xuyên kêu hắn ta theo hầu bên cạnh, cho nên ta có chút ấn tượng. Nhưng, khi Ngụy Vô Tiện thoát ly Vân Mộng Giang thị, người này đã mất tích.”
Lam Vong Cơ nghi vấn: “Có biết nguyên nhân mất tích không?”
Giang Trừng nói: “Không biết, nhưng khẳng định không phải Ngụy Vô Tiện mang đi. Năm đó, hắn …… không hề mang theo một binh một tốt nào của Vân Mộng Giang thị ta.”
Hắn bị người đời đội trên đầu chiếc mũ Di Lăng lão tổ khiến người ta sợ hãi, nhưng chỉ là ở trên Loạn Tán Cương trồng khoai tây không thể thu hoạch, ăn củ cải trồng trên bùn đất do thi thể phân huỷ, Lam Vong Cơ trong lòng đau xót, bàn tay siết chặt trong tay áo, bấu vào lớp chai trong lòng bàn tay, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc đầu, hỏi lại: “Tên Giang Lưu mà ta gặp, tu vi quỷ đạo rất cao, là do Ngụy Anh dạy sao?”
Giang Trừng ngạc nhiên nói: “Ta chưa từng thấy Ngụy Vô Tiện dạy cho bất kỳ người nào, độc môn tuyệt kỹ của hắn, không có lý nào tùy tiện cho người khác, huống hồ lúc Xạ Nhật Chi Chinh, tình hình chiến đấu phức tạp, hẳn là không có sức cho chuyện đó.”
Lam Vong Cơ ở trong lòng thở dài một tiếng, nói: “Có lẽ chỉ là do Giang tông chủ không biết mà thôi.” Dừng một chút, nói: “Người này hành tung quỷ dị, không dám kết luận có phải là người gây ra những hiện tượng hỗn loạn hiện giờ hay không. Giang tông chủ cẩn thận một chút.” Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện đối với Giang Trừng, vẫn luôn ôm tâm tình phức tạp khó giải thích, cho dù thế nào, cũng không hy vọng Giang gia có bất kỳ chuyện xui xẻo gì, cho nên nhắc nhở.
Lời đã nói xong, hai người tách ra, mạnh ai nấy trở về.
Trên đường ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ trầm mặc không nói gì, dường như có tâm sự vô hạn, Lam Hi Thần mấy lần muốn mở miệng dò hỏi, nhưng cố nhịn xuống. Không nghĩ tới, Lam Vong Cơ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần, gió lớn trên không trung, thổi đến mức tóc bay tán loạn ở hai bên thái dương, tròng mắt nhạt màu trong suốt mang theo một chút nặng nề, mở miệng hỏi Lam Hi Thần: “Huynh trưởng, đệ không hiểu, vì sao Ngụy Anh đã bị …… nhiều năm, bách gia vẫn kiêng kị như thế, ngay cả những quỷ tu bắt chước cũng không buông tha?”
Lam Hi Thần không trả lời này, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, nghĩ nghĩ nói: “Đạo tu khác thường của Ngụy công tử, thực lực quá mạnh, mạnh đến mức có thể hủy diệt bất kỳ thế gia nào vào bất kỳ lúc nào. Cho dù hắn đã qua đời, nhưng không ai dám chắc rằng hắn sẽ không trở về. Vì thế ngay cả chỉ có nửa điểm manh mối, bách gia cũng phải bóp chết.”
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Nhưng những quỷ tu đó, vẫn chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lí.”
Lam Hi Thần thở dài: “Không thể chống lại thế lực lớn, mà thế lực lớn lại không ở bên phía bọn họ.”
Lam Vong Cơ quay đầu lại, mím chặt môi, không lên tiếng. Hai người lại một đường không nói gì.
Đợi đến khi trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần tất nhiên đi đến báo cáo tình hình thảo luận của bốn thế gia cho Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ chậm rãi trở lại Tĩnh Thất.
Cánh cửa Tĩnh Thất đang đóng, trước cửa ngồi ngay ngắn một cục nếp nho nhỏ, bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước, dải lụa mạt ngạch thật dài tung bay trong gió đêm của rừng núi. Cục nếp nhỏ nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu sang, đôi mắt lập tức mở thật to, ngay sau đó một nụ cười tràn ra trên gương mặt đỏ ửng, vừa vui mừng vừa giống như sợ vi phạm lệnh cấm nhỏ giọng kêu một câu: “Hàm Quang Quân!”
Lam Vong Cơ ánh mắt ôn hòa, gương mặt tựa như băng tuyết tựa như mỹ ngọc, lập tức sinh động lên, khi nhìn thấy cục nếp nhỏ mặt mày hớn hở, đứng dậy lao vào người Lam Vong Cơ, ôm lấy chân y. Lam Vong Cơ hơi ngồi xổm xuống, kéo tay cục nếp nhỏ, dịu dàng hỏi: “Ngươi ở đây chờ ta?”
Cục nếp nhỏ đương nhiên là Lam Nguyện, nó gật gật đầu, buông chân Lam Vong Cơ ra, móc ra một bọc nhỏ gói bằng khăn tay màu trắng từ trong lòng ngực, thật cẩn thận đưa tới trước ngực Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, ăn.”
Ánh sáng nhu hòa trong mắt Lam Vong Cơ lay động, đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng hỏi: “Là đồ cho ta à?” Thấy Lam Nguyện ra sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ bởi vì đôi mắt quá to tròn quá sáng ngời mà đặc biệt đáng yêu. Lam Vong Cơ lầnn lượt mở ra từng lớp khăn tay được gói một cách chỉnh tề cẩn thận, cuối cùng thấy được một miếng bánh đậu đỏ.
Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bình thường đều là dược thiện, là để củng cố nền tảng, điều trị thân thể, tăng tiến tu vi. Trẻ con trong nhà, có một ít đãi ngộ riêng, mỗi nửa tháng sẽ nhận được một miếng điểm tâm, ăn ngon một chút. Khi đứa trẻ mười lăm tuổi, ngoại lệ đặc biệt này sẽ chấm dứt, kể từ đó ngày nào cũng là vỏ cây rễ cỏ cùng với ngũ cốc cơm gạo. Mà đối với đệ tử dòng chính, càng khắt khe hơn một chút, Lam Vong Cơ từ khi kết đan năm mười tuổi tới nay, đã không còn được ăn điểm tâm do trong nhà phát.
Hiển nhiên Lam Nguyện là lấy phần điểm tâm mình có được hôm nay, cẩn thận gói lại, mang cho Lam Vong Cơ đã mấy ngày không gặp, bản thân lại nhịn không ăn. Lam Vong Cơ trong lòng ấm áp, sự u ám quanh quẩn trong tim mấy hôm nay lập tức tan đi vài phần, y dịu dàng nói: “A Nguyện, cái này, ngươi ăn đi.”
Lam Nguyện lắc đầu, tuy rằng ánh mắt của nó giống như lại được nhìn thấy ánh mặt trời, cứ nhìn chằm chằm chưa từng rời khỏi miếng bánh thoạt nhìn trông rất ngon kia. Nó nhẹ nhàng liếm liếm môi, vẫn cố chấp đẩy cánh tay đang cầm chiếc khăn tay và miếng bánh của Lam Vong Cơ, đến trước ngực Lam Vong Cơ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ càng nhu hòa, y biết Lam Nguyện không còn ký ức trước đây, mình cũng chưa hề nói với nó cái gì, nhưng đứa nhỏ này cứ tự nhiên gần gũi với mình như vậy. Hôm nay trong trái tim bé xíu của Lam Nguyện cảm giác Lam Vong Cơ cũng sẽ thích ăn đồ ngọt, bởi vậy nóng lòng mang đến cho Lam Vong Cơ.
Năm ấy ở Di Lăng, cục nếp nhỏ này còn bé hơn, cũng đã đẩy chén chè đối với nó mà nói là hiếm khi có được, đến trước mặt người kia, “Tiện ca ca ăn.” A Nguyện từ nhỏ đã là đứa bé tri kỷ. Mà Tiện ca ca của ngươi thì sao, hắn lại chưa kịp nhìn thấy ngươi lớn lên.
Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay nhỏ của Lam Nguyện, bẻ những ngón tay đang nắm chặt kia ra, đặt chiếc khăn tay và cả miếng bánh vào lòng bàn tay Lam Nguyện, từ trong ngực mình móc ra chiếc khăn tay trắng thuần, nhẹ nhàng lau nước mũi chảy xuống bên dưới mũi, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta mỗi người một nửa. Bên ngoài lạnh, đi vào trong ăn.” Nói rồi đứng dậy, đẩy cửa Tĩnh Thất, dắt Lam Nguyện vào trong nhà.
Ngày hôm sau, Lam Hi Thần gọi Lam Vong Cơ đến Hàn Thất, cùng nhau nghị sự với Lam Khải Nhân. Đề nghị của Kim Quang Dao nếu đã đạt được sự tán thành của tứ đại gia tộc, tất nhiên phải được thực hiện, Lam Vong Cơ biểu đạt rõ ràng, mình sẽ không tham gia việc bao vây tiêu diệt quỷ tu. “Nếu quỷ tu không gây ra chuyện ác, chỉ bởi vì tu đạo khác biệt, Vong Cơ không muốn ra tay.” Lam Vong Cơ nói như vậy.
Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân nhìn nhau, Lam Hi Thần dùng ánh mắt khuyên ngăn Lam Khải Nhân mở miệng, dùng giọng điệu cực kỳ ôn hòa nói: “Việc này cũng không cần ngươi ra mặt, việc trong gia môn cũng rất bận rộn, vi huynh cũng cần ngươi giúp đỡ. Vậy làm phiền thúc phụ sắp xếp những người khác đi đi.”
Tính ra, lại đến giờ Lam Vong Cơ giảng bài, vì thế Lam Vong Cơ tạm thời gác chuyện quỷ tu lại, toàn tâm toàn ý dạy dỗ Lam Nguyện và các đệ tử khác.