Nhaminh [VTBT] Chương 22b

[VTBT] Chương 22b

5 1 đánh giá
Article Rating

Ba ngày sau bọn hắn đến một thị trấn nhỏ.

Gần đây trên trấn có tẩu thi hoành hành, nhưng xử lý loại tà tuý cấp thấp này không có công lao, các tiên gia đều không vui vẻ xử lý. Hôm qua Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi ngang gần đó, có lẽ vì ăn mặc không tầm thường nên được cầu xin giúp đỡ.

Lam Vong Cơ xưa nay phùng loạn tất xuất (hễ gặp loạn sẽ ra tay), còn Ngụy Vô Tiện không cảm thấy có chuyện gì khó, theo Lam Vong Cơ làm thế này đã khá lâu, đương nhiên đồng ý.

Đến nơi phát hiện tẩu thi hơi nhiều, những người dân hoảng sợ đó không phải là phóng đại cơn sợ hãi, lập tức kêu chủ sự trong trấn đi thông báo cho tất cả mọi người sau khi trời đóng cửa không ra ngoài. Đợi trời tối, Ngụy Vô Tiện triệu tập tẩu thi trong một viện tử đã chọn.

Nếu chỉ có một mình hắn, sẽ có cách khác để xử lý sau đó, nhưng đã có Lam Vong Cơ ở đây, liền để Lam Vong Cơ giải trừ khả năng hành động của các tẩu thi đến bao vây, dự kiến sau khi tất cả tẩu thi không thể cử động được nữa sẽ hợp tấu để độ hoá.

Nhưng càng triệu tập Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy không đúng, dừng tiếng sáo lại, nói: “Đợi đã.”

Vệt kiếm màu lam băng của Tị Trần bay ngang trên không trung vẽ ra một vòng tròn sắc bén, chém gọn gàng đứt đôi mấy con tẩu thi vừa lao tới, rồi trở về vỏ.

Lam Vong Cơ liếc nhìn thi thể ngã xuống, thu hồi ánh mắt chuyển sang Ngụy Vô Tiện: “Quá nhiều.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng, quá nhiều rồi.”

Hắn ước lượng sơ qua, nhíu mày. Một thị trấn nhỏ vài chục nhân khẩu như thế này, cho dù đào hết mồ mả mười tám đời tổ tiên, cũng không thể có nhiều thi thể như thế, đám tẩu thi ùn ùn không ngừng này từ đâu đến?

Vài ba con tẩu thi lẻ tẻ còn cách xa hơn vẫn lảo đảo tiến lại gần theo lệnh cũ, Ngụy Vô Tiện không hành động, Lam Vong Cơ lấy cổ cầm ra, khảy tưng tưng, tiếng đàn mang theo hơi lạnh trong rừng thông vi vu, lấy bọn hắn làm trung tâm lan tỏa ra bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập lao đến trong gió im bặt, hoàn toàn yên tĩnh.

Lại một tiếng đàn tông hơi cao vang lên, mang theo hai phần sát khí, đầu tẩu thi lần lượt phát ra tiếng nổ lốp bốp, triệt để bất động.

Đợi thêm một lúc không có tẩu thi mới chạy đến, đám này để vậy không sao, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, chúng ta đi xem thử.”

Hắn có thể cảm nhận được số lượng tẩu thi nhiều nhất đến từ hướng nào, tốt nhất là đến đó xem qua.

Lam Vong Cơ gật đầu.

Tính toán trước khi trời sáng có thể quay lại, Ngụy Vô Tiện muốn đi ngay, Lam Vong Cơ dẫn hắn đến gõ cửa nhà trưởng trấn trước, dặn dò ngày mai thiêu huỷ tẩu thi, lập kết giới xong mới cùng hắn rời đi.

Đi vài dặm tìm thấy một ngôi mộ cổ, cuộn sách ghi chép nơi đây một trăm năm trước từng có chiến tranh, người chết trận đều chôn ở đây, cũng từng xảy ra chuyện, còn sót lại dấu vết của trận pháp cũ.

Kết giới lâu năm không tu sửa, dấu hiệu phá hoại do con người gây ra không rõ ràng, không biết là cố ý hay vô tình, may mà không có thứ gì kinh khủng thoát ra ngoài, hai người vá lại lỗ hổng và gia cố thêm, trời sáng hẳn thì quay về trấn kiểm tra một chuyến, xác nhận không có việc gì mới rời đi.

Nếu chỉ có chuyện này thì cũng không sao, nhưng các sự việc tương tự lại liên tục xảy ra trong vòng một tháng.

Điều tra kỹ đều có thể tìm thấy dấu vết do con người gây ra, tuy mơ hồ khó phân biệt, nhưng hai người gặp quá nhiều lần, xác định những vụ gây rối liên tiếp này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Lại một lần nữa kết thúc, lần này kết giới bị hư hỏng nghiêm trọng, liên tục nhiều ngày bận rộn mãi mới xử lý xong các sự kiện liên quan hỏi thăm được, Ngụy Vô Tiện hơi mệt mỏi, Lam Vong Cơ nói: “Tìm một nơi nghỉ ngơi trước.”

Không có việc gì phải gấp gáp nhất thời, Lam Vong Cơ cũng lâu rồi không nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện vui vẻ đồng ý.

Chọn một khách điếm nghỉ chân, tắm táp xong xuôi bằng nước nóng do tiểu nhị mang đến, tinh thần hồi phục đôi chút, Ngụy Vô Tiện chen đến ngồi sát bên cạnh Lam Vong Cơ, muốn sắp xếp lại một chút xem kẻ kia tốn công gây ra mấy vụ náo động này rốt cuộc có mục đích gì, Lam Vong Cơ đưa tay qua, đặt lên mạch hắn.

Hơn một năm nay, cứ dăm ba tháng bọn hắn sẽ vào sơn thôn nhỏ để Ôn Tình thăm khám, mỗi lần đều không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng sau khi Ngụy Vô Tiện dùng quỷ đạo nhiều, Lam Vong Cơ sẽ cho kiểm tra lại, mỗi tháng vài lần là không tránh khỏi.

Từ rất sớm đã nói rõ, hơn nữa không hại thân thể, Lam Vong Cơ không can thiệp vào chuyện của hắn nữa. Hiện giờ tần suất Ngụy Vô Tiện dùng quỷ đạo cũng không bằng thời Xạ Nhật Chi Chinh, cơn khát máu quá mức đã bị phủ bụi.

Quỷ đạo là chỗ dựa của hắn, chiến tranh chấm dứt, đơn giản dùng để trừ tuý cũng cực kỳ tiện lợi, tuy nghĩ rằng thời gian dài như vậy hắn không xảy ra vấn đề gì thì không cần kiểm tra mãi, nhưng hắn vẫn phối hợp và hưởng thụ sự quan tâm này.

Sau một lần kiểm tra, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Lam Trạm, ngươi còn nhớ ngươi kết đan như thế nào không?”

Lam Vong Cơ im lặng một lúc, nói: “Chăm chỉ tu luyện, đến cảnh giới thì tự nhiên kết thành.”

Ngụy Vô Tiện “Ừm” một tiếng, mỉm cười, quả nhiên là câu trả lời của Lam Vong Cơ, rồi nói: “Ta thì không nhớ mình thế nào, nghe ngươi nói có vẻ không khó. Nếu chỉ là chăm chỉ tu luyện đến một cảnh giới sẽ tự nhiên kết đan, vậy thì … thật sự không thể kết lại một cái khác sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động.

Ngụy Vô Tiện hỏi: “Ngươi có cười ta suy nghĩ viển vông không?”

Lam Vong Cơ: “Không.”

Câu trả lời ấy quá kiên định, trái tim vốn treo lơ lửng của Ngụy Vô Tiện rơi trở lại xuống đất.

Trước đây không có ai thành công, thực tế là không có quá nhiều người thử, tu sĩ mất đi kim đan thông thường do gặp đại nạn, sẽ chết ngay lập tức, không có ngoại lệ, khác với tự mổ đan, hắn vẫn còn sống, tại sao không thử xem.

Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ta muốn kết đan lại, ngươi có bồi ta không?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn chăm chú, nhả chữ rõ ràng, nói như chém đinh chặt sắt: “Bồi.”

Ngụy Vô Tiện cười: “Bồi ta là ngươi cũng luyện thêm một cái nữa sao? Như vậy có phải rất kỳ lạ không, nếu có hai kim đan thì Lam Trạm ngươi được xem là tu vi gì?” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Ngươi nói tu luyện đến một mức độ thì có thể kết đan, kết đan rồi có thể tiếp tục tu luyện lên cao hơn. Sau kim đan thì sao? Chẳng lẽ không có cảnh giới cao hơn? Lam Trạm, ngươi thử xem, biết đâu ngươi còn có thể tiến thêm một bước nữa đó.”

“Được.”

Chẳng qua thực tế đến giờ vẫn chưa tạo ra được nửa viên kim đan, nghe Lam Vong Cơ nói, hắn thiên tư cực cao, tuổi nhỏ kết đan, linh lực mạnh mẽ, truyền đến Cô Tô đều nói Ngụy Vô Tiện cả ngày mò cá bắt chim, đến cầu học thì tiếp tục trèo tường suốt đêm trêu chọc người khác, vậy mà vẫn vượt xa những đồng môn khác mười tám con phố.

Hỏi kỹ, thời điểm hai người kết đan thế mà không chênh lệch lắm, Ngụy Vô Tiện còn là tám chín tuổi mới được tông chủ tiền nhiệm của Vân Mộng Giang thị nhặt về, chi tiết kết thành kim đan lúc đó bản thân hắn không nhớ, nhưng nghe nói không có gì trắc trở.

Lam Vong Cơ kết đan cũng thuận lợi như vậy, dường như không có gì để tham khảo.

Chỉ có thể kiên nhẫn tu luyện, Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy trước đây mình cũng chưa bao giờ nghiêm túc thế này, nghiêm túc như vậy, mà vẫn công cốc, cho dù thái độ của hắn xưa nay luôn cực tốt cũng khó tránh khỏi bực bội.

Lam Vong Cơ không giỏi an ủi bằng lời nói, luôn luôn bồi hắn tu luyện. Mỗi lần mở mắt ra, người mà Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy, chính là Lam Vong Cơ luôn luôn có mặt, tâm trạng sẽ dần dần bình ổn trở lại, thật sự trầm ổn không nổi thì đi quấy nhiễu cái người hiện giờ tu vi linh lực không biết đã bỏ xa hắn mấy trăm con phố nhưng vẫn nghiêm túc này.

Hôn vài cái, trêu đùa một phen, tâm tình liền tốt lên.

Kiểm tra mất gần nửa canh giờ, Lam Vong Cơ nói: “Không sao.”

Ngụy Vô Tiện kéo tâm trí không biết đang bay bổng ở xứ nào trở về, bàn tay vừa được buông ra còn ấm, một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ lại lan đến đầu trái tim, hắn nhìn Lam Vong Cơ một cái, nói: “Mấy ngày nay bắt đầu điều tra, đều hỏi mấy người dân đó đám tẩu thi đột nhiên tăng lên từ khi nào, đối chiếu địa điểm thì có thể vẽ ra một tuyến đường.”

Lam Vong Cơ nói: “Từ Từ Châu đi về phía tây.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng, theo hướng này. Ngày mai hai chúng ta lại hỏi thử người dân địa phương xem nơi nào gần đây có khu mộ nữa, tốt nhất là ở phía tây, biết đâu có thể chặn trước một bước.”

“Ừm.”

Ngụy Vô Tiện trầm ngâm nói: “Chỉ không biết mục đích là gì, tẩu thi cấp thấp không gây hại lớn, chỉ một vài người dân trong trấn bị doạ không nhẹ.”

Lam Vong Cơ nói: “Bắt được sẽ biết.”

Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta mau chóng chặn phía trước, bắt ngay tại trận …” Nói rồi ngáp một cái ở trong lòng Lam Vong Cơ.

Người này sau khi bắt mạch xong cứ cọ cọ dụi dụi chui vào trong lòng, còn thoải mái tìm một vị trí dễ chịu, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ngụy Vô Tiện ậm ừ bằng giọng mũi, không nhúc nhích tẹo nào.

Ý tứ rõ ràng, Lam Vong Cơ đứng dậy bế hắn đặt lên trên giường.

Lúc nằm xuống, Ngụy Vô Tiện chủ động nhích vào trong, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào y, Lam Vong Cơ liền nằm xuống bên cạnh hắn, bằng không có người sẽ vỗ vỗ giường.

Ngụy Vô Tiện lăn qua, gối lên tay Lam Vong Cơ, chẳng mấy chốc đã ngủ. Không hề biết Lam Vong Cơ mở mắt nhìn hắn rất lâu, bây giờ vẫn là ban ngày, không phải giờ có thể ngủ tự nhiên theo lịch sinh hoạt cứng nhắc, nhưng cuối cùng Lam Vong Cơ cũng nhắm mắt lại.

Loading

Vân Thâm ba tháng

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x