Sáng sớm hôm sau.
Nguỵ Anh mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nhưng nhất thời lại quên mất hôm qua mình cùng Lam Trạm trải qua chuyện hoang đường gì, còn tưởng rằng giờ phút này chính mình đang ở trong phòng cùng với Giang Trừng, thậm chí ký ức cũng tạm thời dừng lại ở cái đoạn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học mỗi ngày đều phải theo gia quy của Lam thị, giờ Mẹo phải rời giường.
Tuy rằng trong ý thức là muốn rời giường, nhưng thói quen của Nguỵ Anh vẫn là muốn nằm lại thêm một chút. Vì thế hắn lẩm bẩm trở mình, cánh tay khéo thế nào lại đặt lên ngực Lam Trạm.
Hôm qua trước khi đi vào giấc ngủ, Nguỵ Anh còn định ôm tiểu cũ kỹ Lam Trạm bên cạnh, chuyện này bình thường cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng hiện tại đạo lữ tương lai của y đang ở đây, chỉ cách một bức bình phong, nên ngàn vạn lần không thể làm loạn bằng các ý nghĩ lung tung được. Khi mới bắt đầu vào giấc ngủ, tư thế khó mà theo quy củ nên hắn cố ý giữ khoảng cách với Lam Trạm. Nhưng khi đã ngủ rồi thì ý thức bị cuốn theo cơn buồn ngủ, đến hôm sau mơ mơ màng màng thức dậy, ý nghĩ này sớm đã bị ném lên chín tầng mây.
Lam Trạm mở mắt đúng giờ Mẹo, đột nhiên trên ngực cảm thấy bị đè ép khiến y theo bản năng quay nhìn người nằm bên cạnh, vừa lúc thấy gương mặt của thiếu niên kia gần trong gang tấc, gương mặt mang theo vẻ lơ mơ buồn ngủ còn chưa muốn dậy, hơi thở nóng ấm dường như đang phả vào mặt y. Lam Trạm sửng sốt, nhưng nhất thời trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên mất giờ này khắc này mình đang ở nơi nào. Rồi đột ngột, hai chữ “đạo lữ” bỗng nhiên xuất hiện trong đầu y.
Càng không đúng lúc hơn nữa lại nhớ tới, vào cái thời còn chưa biết gì, hình như lúc y còn nhỏ, thúc phụ dẫn y tới đứng trước một bức tường thật dài có nhiều cửa sổ đã cũ, cứ cách bảy bước sẽ có một cửa sổ, trên đó có các kiểu hoa văn phức tạp, ghi lại sự tích tổ tiên của Cô Tô Lam thị. Ngày ấy sau giờ ngọ, trong trí nhớ lúc thuở nhỏ của y, ngoài trừ sự tích về tổ tiên Lam An, và Huyền sát thuật còn gây tranh cãi của Lam Dực, còn có giọng nói nghiêm cẩn xưa nay có nề nếp của thúc phụ, giải thích với tiểu Lam Trạm vẫn còn nhỏ:
“Đạo lữ, tức là mệnh định chi nhân (người do số mệnh đã định), khuynh tâm chi nhân (người mình yêu hết lòng)”
Lúc phòng bên kia hai tên thiếu niên một đang ngủ một vừa tỉnh vẫn còn nằm, thì phòng bên này Lam Vong Cơ cũng đã tỉnh giấc đúng giờ.
Lam Trạm nghe được từ bên trong bức bình phong phát ra âm thanh sột soạt quần áo rất nhỏ, bỗng nhiên nhận ra “chính mình” và đạo lữ cũng vừa bắt đầu dậy ở trong đó, nhớ tới tư thế hiện giờ Nguỵ Anh đang gác nửa cánh tay lên người mình, vội vàng duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cái người đang nửa dựa nửa gác này ra, Nguỵ Anh còn đang mơ màng tưởng Giang Trừng tới kêu hắn dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Giang Trừng, ngươi đi chết đi”, Lam Trạm nghe được, trong lòng không khỏi trầm xuống, sau đó nín thở gọi một tiếng “Nguỵ Anh”
Nguỵ Anh lúc này mới lơ tơ mơ mà mở bừng mắt, thấy gương mặt Lam Trạm gần sát rạt, ký ức tạm thời bị đánh rơi tối hôm qua lập tức quay trở lại, hắn muốn đứng dậy, lại phát hiện nửa cánh tay của mình còn để trên người của người ta, vội vàng cười một tiếng quay qua bên kia và thu tay lại. Lại nhất thời quên mất cái giường hai người đang nằm chính là một cái giường đơn không rộng lắm, lăn như thế khiến cho Nguỵ Anh vốn đang nằm bên ngoài suýt nữa thì rơi khỏi giường. Lam Trạm vội vàng duỗi tay ôm lấy eo hắn, đem hắn nửa nhấc nửa túm mà kéo về lại trên giường.
Bỗng nhiên từ phía bình phong truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, hai người theo bản năng mà quay đầu lại, đã thấy Lam Vong Cơ ăn mặc chỉnh tề, tóc dài cột cẩn thận, thản nhiên nhìn bọn họ.
Nguỵ Anh theo bản năng né tránh hai bàn tay đang ôm hắn của Lam Trạm, người ngồi sau thu hồi đôi tay, đón ánh mắt của “chính mình” tương lai, đôi môi mím lại. Lam Vong Cơ đợi hai người mặc xong quần áo, trước dẫn hai người đi ăn sáng, sau đó liền đưa bọn họ đến chỗ ở của Lam Khải Nhân.
Lúc đầu trong lòng Nguỵ Anh còn nghĩ, là người Lam gia, đặc biệt là đạo lữ của tiểu cũ kỹ Lam Vong Cơ, làm sao dám không giữ nghiêm hơn 3000 điều trên tảng đá gia quy kia, vậy nên cuộc sống nhiều khả năng là không thú vị gì, cũng mất công Mạc Huyền Vũ lọt được vào mắt của thúc phụ.
Vào buổi sáng bọn họ rời khỏi Tĩnh Thất, bên trong bức bình phong cũng không nghe thấy tiếng Mạc Huyền Vũ rời khỏi giường, Lam Vong Cơ cũng không hề có ý định quay về bắt đạo lữ của mình phải dậy vào đúng giờ Mẹo. Nguỵ Anh đảo mắt nghĩ thầm, hoá ra gia quy của Lam gia lại khác nhau tuỳ từng người à? Tóm lại đạo lữ của Lam Vong Cơ còn có thể phá lệ gia quy ngủ nướng ngay dưới mắt tiểu cũ kỹ sao?
Lam Vong Cơ dẫn bọn họ đi thẳng tới phòng của Lam Khải Nhân, trên đường đi qua các đoạn hành lang gấp khúc, hắn cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ so với lúc hắn ở ngày hôm qua cũng không có gì khác nhau. Lam Trạm đối với nơi ở của thúc phụ đương nhiên là cực kỳ nắm rõ, cứ một đường đi tới, cảm thấy phần lớn kiến trúc hình như không thay đổi gì, nhưng y lại mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó không đúng.
Lam Vong Cơ để hai người bọn họ chờ bên ngoài, còn mình đi gặp thúc phụ trước. Không lâu sau liền ra mở cửa, dẫn bọn họ vào.
Nguỵ Anh mấy ngày trước đã từng gặp Lam Khải Nhân lúc đang nổi giận, ấn tượng của hắn đó là một người cao cao gầy gầy, có bộ râu dài màu đen như con dê núi nhưng chắc chắn không già, bây giờ mới qua một ngày, Nguỵ Anh gặp lại lần nữa thì đã là Lam Khải Nhân của vài chục năm sau. Vẫn dáng vẻ cao cao gầy gầy như cũ, chỉ là bộ râu vốn toàn màu đen giờ đã thêm vài sợi xám trắng, mái tóc hai bên thái dương cũng đã bạc. Tuy nhiên vừa nhìn thấy hắn, Lam Khải Nhân đã liền nhíu mày lại, thái dương tựa hồ còn nổi gân xanh giựt giựt, rõ ràng là phút tiếp theo sẽ ném xuống cuốn gia quy thật dày bắt hắn đi chép phạt mà. Nhưng bộ râu dê run lên vài lần, rồi vẫn là đem lời định nói nuốt trở lại, tầm mắt nhìn xuống trên người Lam Trạm đang bên cạnh hắn.
Lam Trạm hướng về Lam Khải Nhân một ngày không gặp mà như đã xa cách mười mấy năm hành lễ, nói: “Thúc phụ”
Nguỵ Anh cũng theo Lam Trạm, nói một tiếng: “Tiên sinh”
Nhìn môn sinh đắc ý của mình năm mười bốn mười lăm tuổi vẫn còn là một thiếu niên xứng danh nhã chính xuất thân miêu hồng, trong lòng Lam Khải Nhân lúc này là một trận buồn khổ cùng nghẹn khuất không gì tả nổi, đặc biệt là nhìn thấy cho dù đi lạc vào thời điểm kỳ quái, bên người cháu trai vẫn chính là cái tên âm hồn bất tán Nguỵ Anh, trong lòng càng thêm bực mình, càng có cảm giác giống như củ cải trắng vốn ở nhà mình từ nhỏ đã bị con heo sống nhà khác cuỗm đi mất.
Tức rồi lại tức, Lam Khải Nhân cảm thấy chính mình đã bị ép buộc phải quen với việc này mười mấy năm qua, nay tại làm sao mà tưởng đã quen rồi lại quay trở lại từ đầu, tóm được hai tên trẻ ranh mười bốn mười lăm tuổi chọc giận này. Do đó ông chỉ có thể từng nhịp từng phách mà nói: “Ta đã nghe Vong Cơ nói về việc này. Xưa nay chưa từng nghe có việc đi du hành nhầm thời gian mấy chục năm sau, bây giờ các ngươi chỉ có thể ở tạm nơi đây, Vong Cơ sẽ giúp tìm cách để các ngươi quay trở về. Chỉ là nếu muốn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thì nhất định phải tuân thủ gia quy Lam gia. Hiện nay gia quy Lam gia sớm đã tăng lên hơn 4000 điều, nếu các ngươi ở lại đây thì ngay hôm nay đến Tàng Thư Các chép một lần. Cho dù chỉ là ở tạm nơi đây thì cũng không thể tuỳ ý phạm vào điều nào trong hơn 4000 điều gia quy.”
Vừa dứt lời là có hai cuốn gia quy thật dày được đưa tới, Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, nhìn thấy rõ ràng bộ mặt ủ ê của Nguỵ Anh, môi khẽ nhúc nhích, định nói gì đó, lại cuối cùng không nói ra, cùng hai tiểu bằng hữu tiếp tục nghe Lam Khải Nhân dạy bảo.
Lại bị ép nghe những lời răn dạy buồn tẻ nhạt nhẽo, Nguỵ Anh có ảo giác rằng Lam Khải Nhân như có vẻ vừa đề phòng hắn lại vừa có chút bất lực. Lam Khải Nhân nhìn thấy đứa cháu trai thì nghe mười phần nghiêm túc còn Nguỵ anh thì đã bắt đầu muốn buồn ngủ, càng thêm buồn bực trong lòng, không hiểu tại sao Lam Trạm – luôn biết giữ quy phạm – lại có thể yêu thích cái tên tiểu tử Nguỵ Anh gian ngoan, hư đốn không thể dạy dỗ không thể quản giáo này. Nhưng dù sao Lam Vong Cơ và Lam Trạm đều đang đứng ở đây, quả thực giống như một lời nhắc nhở không ngừng nghỉ và sống động về cái sự thật này, Lam Khải Nhân đang vốn định theo quy tắc kêu người dọn dẹp hai gian nhà cho Lam Trạm và Nguỵ Anh ở trong thời gian này, nhưng đột nhiên ông cảm thấy không còn sức lực nữa, chỉ thấy nghẹn một cục tức nên giao đại cho Lam Vong Cơ chuẩn bị chỗ ngủ cho hai người ở tại Tĩnh Thất, sau đó đuổi hai người đi Tàng Thư Các chép lại bản gia quy mới đã gia tăng sau hơn mười năm.
Lúc bước ra khỏi phòng Lam Khải Nhân, Nguỵ Anh cảm thấy giống như mình được sống lại, tuy rằng vẫn còn hơn 4000 điều gia quy trong truyền thuyết kia đang chờ hắn chép, nhưng trước giờ bộ hắn chưa bị phạt chép hay sao, huống chi lại là nơi quen thuộc, lại cùng chép với tiểu Lam Trạm quen thuộc, nghĩ vậy bước chân hắn cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng trong đầu hắn vẫn còn nhớ điều gia quy “không thể chạy nhanh”, vì thế vội vàng đi chậm lại trước mặt Lam Trạm lớn nhỏ.
Nhưng trong lòng hắn vẫn là hơi có chút thắc mắc. Lam Khải Nhân tại sao lại cứ thế để cho hai người bọn hắn tiếp tục ở cùng Lam Vong Cơ và đạo lữ trong Tĩnh Thất? Từ khi nào Lam gia lại làm như giả mù trước tình huống thất lễ và hơi có chút xấu hổ thế này? A, Lam Trạm thì không sao cả, thậm chí còn có thể tạo thêm chút cảm tình với đạo lữ tương lai của mình. Nhưng còn hắn, nói gì thì nói cũng là người ngoài, rốt cuộc tại sao bọn họ lại không hề cảm thấy xấu hổ, để cho hắn ở chung phòng với một đôi đạo lữ mà không để ý chút nào?
Lam Vong Cơ đưa bọn họ thẳng một đường đến Tàng Thư Các, cây ngọc lan bên ngoài tựa hồ vẫn giống với cái cây trong trí nhớ của hắn, đang vươn lên vẫy gọi. Hương thơm êm dịu thấm đẫm vào ruột gan.
Tưởng tượng đến cảnh bị nhốt ở trong kia chép phạt hơn 4000 điều gia quy huyền thoại, Nguỵ Anh không khỏi thở dài, lại thấy tầm mắt Lam Vong Cơ tựa hồ rơi xuống người hắn, rồi lại dời đi. Lam Trạm vẫn luôn chú ý thấy hình như Lam Vong Cơ luôn giữ một khoảng cách với y, cũng như với Nguỵ Anh. Thấy tầm mắt Lam Vong Cơ rơi xuống người Nguỵ Anh, ngay sau đó y cũng đem ánh mắt đuổi theo.
Nguỵ Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía Lam Trạm, thì thấy đôi mắt có màu lưu ly kia dường như mang một tia cảm xúc vừa không vui vừa cảnh giác, dù tia cảm xúc này rất khó nhận ra. Nguỵ Anh chỉ cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp, một cảm giác khác lạ chưa từng có nảy nở trong lòng. Hắn theo bản năng mà nhìn theo ánh mắt của Lam Trạm, Lam Vong Cơ lúc ấy vừa thu hồi tầm mắt, Ngụy Anh chỉ có thể nhìn thấy một góc nghiêng khuôn mặt không hề gợn sóng.
Không biết đây là Lam Vong Cơ sau bao nhiêu năm, nhưng bất kể sau nhiều hay ít năm, đặc biệt là nét thiếu niên trên người tiểu Lam Trạm hiện tại đã không còn, lại được hun đúc bởi vô vàn những hạt cát của thời gian, đến bây giờ chỉ còn lắng đọng lại một khí chất trầm ổn vô kinh bất biến.
Nguỵ Anh nghĩ đến lúc sáng mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy gương mặt kia của Lam Trạm, bỗng nhiên cảm thấy, đạo lữ của Lam Vong Cơ – Mạc Huyền Vũ – hẳn là đã tu mấy kiếp mới có thể có phúc đem một người như vậy buộc vào bên người.
Chính hắn cũng không phát hiện ra, suy nghĩ đó dường như đã thay đổi ý vị.
Lam Vong Cơ đem hai người bọn họ đến cửa liền khẽ gật đầu, ý bảo y sẽ đi trước, có điều trước khi đi, y bỗng nhiên tới gần Lam Trạm, nhàn nhạt bên tai hắn nói câu gì đó, Lam Trạm hơi trợn mắt, làm như có chút không thể tin được mà nhìn Lam Vong Cơ.
Nhưng Lam Vong Cơ cũng không có bất kỳ phản ứng gì, thu hồi lại ánh mắt, không nhanh không chậm mà rời đi.
Nguỵ Anh có chút tò mò, thừa dịp Lam Vong Cơ đã đi xa, liền tiến đến bên cạnh Lam Trạm hỏi: “Mới vừa rồi hắn nói gì với ngươi vậy?”
Đôi môi Lam Trạm mím chặt, không nói gì, nét mặt lầm lầm bước lên lầu.
Một án thư ngăn giữa hai chỗ ngồi, lần trước khi ngồi đối diện như thế, là hắn bị phạt chép gia quy, còn Lam Trạm ngồi trước mặt giám sát hắn. Kết quả Thiên Đạo luân hồi, không lâu sau, giờ đến phiên cả hai người cùng chép phạt 4000 điều gia quy trong truyền thuyết.
Cây bút lông di chuyển nhẹ nhàng giữa các ngón tay của Nguỵ Anh, mực không hề vương ra một giọt. Lam Trạm thì ngồi rất là đoan đoan chính chính, trên giấy nét chữ hiện rõ ràng. Nguỵ Anh viết được một nửa, phát hiện ra bảng gia quy mới vẫn là những điều cực kỳ nhàm chán khuôn sáo, cảm thấy chép phạt còn không bằng đi chọc Lam Trạm chơi.
Lần này là Lam Trạm bị Lam Khải Nhân yêu cầu cùng tới chép phạt, không phải với thân phận là người giám sát, nên y không thể nào thi hành thuật cấm ngôn được. Vì thế Nguỵ Anh không kiêng nể gì Lam Trạm đang ngồi đối diện, hướng về Lam Trạm đang ngồi chép phạt mở miệng nói:
“Lam Trạm, ngươi đó giờ có bị chép gia quy lần nào chưa? Lam Nhị công tử, ngươi thấy một ngàn điều mới tăng thêm sau mười mấy năm của nhà mình thế nào?”
“Ai da, phản ứng với ta đi nào Lam nhị công tử, mới vừa rồi Lam Trạm lớn nói với ngươi cái gì, ngươi nói cho ta nghe một chút đi. Ai dà, đừng thế này, không để ý gì đến ta sao”
Nhưng cho dù hắn nói cái gì, Lam Trạm vẫn giống như lão tăng nhập định, mắt điếc tai ngơ, lầm lì đặt bút cực chậm viết gia quy.
Nguỵ Anh tròng mắt chuyển động, cười hì hì nói: “Hay để ta hỏi ngươi chuyện khác nha Lam Trạm.” Hắn ngồi dậy, nhổm nửa người về phía Lam Trạm, “Hôm qua …. chúng ta thấy cái người kia, “đạo lữ” của ngươi á, ngươi cảm thấy thế nào? Có thích hay không?”
Lạm Trạm vừa hạ bút liền dừng lại, nâng ánh mắt cực kỳ không thân thiện liếc hắn một cái, ánh mắt ủ dột đến nỗi muốn vắt ra nước.
Nguỵ Anh cao giọng nói, mang theo sự phấn khích mà chính mình cũng không nhận ra, hắn đón ánh mắt cơ hồ như muốn giết người của Lam Trạm mà không sợ hãi chút nào, tiếp tục tiến tới nói: “Đừng ngại Lam Trạm, ngươi thật sự đối với đạo lữ của mình không có chút hiếu kỳ nào sao? Ngoại trừ biết tên, ngươi không muốn biết các điều khác à? Chẳng hạn như thân thế nè, lai lịch nè, tính cách nè”. Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay minh hoạ, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt ngày càng tái đi của Lam Trạm, ngón tay đang cầm bút siết lại đến mức trắng bệch.
Nguỵ Anh đang gần như ghé vào ngực Lam Trạm nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ từ cửa sổ của Tàng Thư Các. Hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Mạc Huyền Vũ một thân hắc sam, không hẳn là ngồi mà dựa nghiêng vào song cửa sổ Tàng Thư Các, đôi mắt cười như không cười, đang nhìn hai người chép phạt. Giàn hoa ngọc lan phía sau hắn nở to rực rỡ, mảng hoa trắng như tuyết đó càng tôn thêm khuôn mặt thanh tú của nam tử đang ngồi kia, khoé miệng hắn càng thêm ba phần phóng túng. Một bên mép tà áo đỏ rũ xuống đến bên dưới sàn nhà Tàng Thư Các, bên hông giắt một thân sáo đen có tua rua màu đỏ thắm, theo người hắn mà phất phơ trước bộ hắc sam.
Sắc mặt Lam Trạm vốn đã trắng bệch nay lại càng giống như trông thấy quỷ, Nguỵ Anh thì theo bản năng ngồi lại về chỗ, không biết sao đầu óc nhất thời tụt xuống, ngực như nghẹn một cơn tức giận, hướng về Mạc Huyền Vũ hô: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Mạc Huyền Vũ điều chỉnh lại tư thế, hếch một bên mặt, nhìn hắn chớp chớp mắt, cười hì hì vẻ thiên kinh địa nghĩa (ý chỉ điều hợp lý hiển nhiên) nói:
“Đến xem tiểu phu quân của ta nha”.
* Tiểu kịch trường
Nguỵ Anh hẳn là tưởng tượng Mạc Huyền Vũ mắt nhắm mắt mở sẽ cùng Lam Vong Cơ rời giường vào giờ Mẹo, sau đó mơ mơ màng màng để cho Lam Vong Cơ giúp hắn mặc quần áo, rồi lại được Hàm Quang Quân đắp chăn trở lại.
Lam Vong Cơ vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Sau một lúc muốn đứng dậy đi thì lại bị Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở không lên mà ôm chặt.
Lam Vong Cơ không một tiếng động mà thở dài, cúi người xuống, ghé tai hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguỵ Vô Tiện mơ hồ nói một câu: “Hai tiểu bằng hữu kia …. Hôm nay ngươi tính thế nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Mang đi gặp thúc phụ, xin ý kiến”.
Nguỵ Vô Tiện buồn ngủ mông lung mà cười một tiếng, kéo vạt áo Lam Vong Cơ lại gần, giọng mang theo vài phần lười biếng: “Khoan nói cho bọn họ biết ta là ai nha, còn nữa, ngươi dẫn bọn hắn đi gặp thúc phụ, coi chừng thúc phụ sẽ tức chết, hahaha”. Cười cười, Nguỵ Vô Tiện mở mắt nhìn đôi mắt màu lưu ly gần trong gang tấc của Lam Vong Cơ, đôi mắt mà chỉ khi nhìn hắn mới biểu lộ ra vẻ ôn nhu.
Lam Vong Cơ nói: “Sẽ không.”
Nguỵ Vô Tiện cười một chút, lại nhắm mắt, buông vạt áo Lam Vong Cơ ra, ngủ tiếp trên giường, trong miệng vẫn nói: “Lam Trạm, ngươi không được ăn hiếp chính mình hồi nhỏ nha…. Không được khi dễ…. Muốn ăn hiếp thì chỉ có thể ăn hiếp ta lúc còn nhỏ …. Nghe không, đừng lưu tình, cứ ăn hiếp hung hăng vào….”
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện buồn ngủ lắm rồi mà vẫn còn nói lung tung, ngón tay nhẹ vuốt ve gương mặt hắn, lắc đầu cười.
Trên đường đưa hai người đến Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ vẫn luôn nghĩ đến lời dặn dò của Nguỵ Vô Tiện lúc sáng sớm “Không được ăn hiếp chính mình khi còn nhỏ”.
Vì thế khi y nhìn thấy bộ mặt sầu não sắp phải chép hơn 4000 điều gia quy của Nguỵ Anh, y mới đến gần Lam Trạm nói một câu:
……
……
……
“Nếu mà Nguỵ Anh buồn chán, ngươi hãy chép thay hắn một chút.”
Lam Trạm: ????