Sau khi dùng bữa sáng xong, Nguỵ Vô Tiện nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ dọn dẹp giường đệm làm như suy nghĩ gì đó, sau đó lấy cớ đi nhà xí trốn tránh Lam Vong Cơ, lẻn tìm đến bà chủ khách điếm mượn giấy bút, nhanh chóng viết xong nội dung và dán kín lại, giao cho Lam Tư Truy nhờ cậu đưa đến Thanh Hà Nhiếp Thị.
Lam Vong Cơ sau đó biết việc này, cũng không nói gì nhiều, nhưng ngược lại Nguỵ Vô Tiện bởi vì chột dạ, lại giấu đầu lòi đuôi giải thích một cách mơ hồ với Lam Vong Cơ.
Mà lúc Nhiếp Hoài Tang của Thanh Hà nhận được phong thư này, cảm thấy bất ngờ, từ sau sự kiện Quan Âm miếu, quan hệ giữa hắn và Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng xa cách, chưa bao giờ trở lại như ngày xưa.
Nhiếp Hoài Tang vừa mở lá thư, vừa phỏng đoán xem Nguỵ Vô Tiện sẽ viết cái gì cho hắn? Đợi đến khi thấy rõ nội dung “Xin giúp đỡ” trên lá thư, Nhiếp Hoài Tang đầu tiên là sửng sốt, sau đó ôm bụng cười như điên không ngừng, lẩm bẩm trong miệng: “Nguỵ huynh à Nguỵ huynh! Chẳng lẽ sinh hoạt vợ chồng chưa đủ kích thích? Muốn tìm chút mới mẻ ha??”
Nhiếp Hoài Tang nói quá nhỏ, Lam Tư Truy nghe không rõ hắn nói cái gì, lại thấy hắn cười quá mức, nói: “Nhiếp tông chủ, trong thư Nguỵ tiền bối nói gì vậy?”
Nhiếp Hoài Tang nghe thấy giọng nói, đột nhiên nhận ra còn có người ngoài ở đây, vội vàng nín cười, miễn cưỡng khống chế cảm xúc trên gương mặt, duy trì phong thái tông chủ của mình, dò hỏi: “Đây … thật sự là Nguỵ Vô Tiện kêu ngươi đưa cho ta?”
Lam Tư Truy nói: “Vâng, Nguỵ tiền bối tự tay viết, còn đặc biệt dặn dò, nhất định phải Nhiếp tông chủ đích thân mở thư”.
Nhiếp Hoài Tang nín cười đến khổ sở, nghĩ thầm: “Không phải vậy chứ, chuyện này nếu để người khác biết, Nguỵ Vô Tiện hắn cho dù da mặt dày tới đâu đi nữa, chỉ sợ sẽ phải đỏ đến mức nhỏ máu ra ….”
Nhiếp Hoài Tang gọi thuộc hạ tâm phúc của mình tới, khẽ dặn dò vài câu vào tai, sau đó kêu y đi nhanh về nhanh.
Thuộc hạ tâm phúc mặt vô biểu tình thi lễ lui ra ngoài, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, tông chủ nhà mình thế mà kêu mình đi tìm Long Dương Xuân Cung đồ!!! Nhớ tới Nhiếp Hoài Tang rõ ràng đã qua tuổi kết hôn nhưng chậm chạp không thành hôn, lập tức cảm thấy hình như mình đã biết một bí mật khó lường nào đó, tông chủ nhà mình nếu là đoạn tụ, vậy Nhiếp gia chẳng phải sắp sửa tuyệt hậu hay sao!!!!
Thuộc hạ tâm phúc nội tâm điên cuồng gào thét không ngừng, cảm thấy tiếc hận thay cho Nhiếp gia, đột nhiên lại nghĩ tới mình cả ngày cùng tông chủ nhà mình sớm chiều ở chung, nhỡ một ngày nào đó tông chủ thú tính quá độ cưỡng bách mình, vậy mình nghe theo? Hay là không nghe theo??
Nhiếp Hoài Tang không biết những suy nghĩ sông cuộn biển gầm trong lòng thuộc hạ mình, sau khi biết được Nguỵ Vô Tiện đang vân du bên ngoài, cười nói với Lam Tư Truy: “Lam công tử, thứ mà Nguỵ huynh nói tạm thời ta không có, nhưng chờ một lát nửa ngày là sẽ tìm được, mời ngươi ở đây chờ nửa ngày, sau đó ta đi cùng với ngươi”.
Lam Tư Truy nói: “Đa tạ Nhiếp tông chủ, Nhiếp tông chủ cũng muốn đi tìm Nguỵ tiền bối sao?”
Nhiếp Hoài Tang cười vẻ mặt thâm ý, nói: “Ta với Nguỵ huynh nhiều tháng không gặp, thật là nhớ!!”
Mà Nguỵ Vô Tiện được Nhiếp Hoài Tang thật là nhớ, lúc này đang cùng Lam Vong Cơ dẫn theo Lam Cảnh Nghi đi trên một đoạn đường náo nhiệt ở trấn Tuỳ Duyên, Nguỵ Vô Tiện trông giống như đi dạo lung tung tuỳ ý, nhưng trên thực tế lại lặng lẽ quan sát một nam tử văn nhã đang buôn bán cách đó không xa.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thần sắc của người này, lại không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Quay đầu nhìn thấy Lam Cảnh Nghi mang vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc quan sát, nói: “Cảnh Nghi, kiểm tra ngươi một chút, nhìn ra cái gì không?”
Lam Cảnh Nghi ủ rũ lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Nguỵ Vô Tiện nhìn cũng không ra, âm thầm tới gần Lam Vong Cơ, nói nhỏ bên tai y: “Lam Trạm, ngươi có nhìn ra cái gì không?”
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Người này hành vi cử chỉ hoàn toàn bình thường, quanh thân cũng không có yêu tà oán khí”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy thì kỳ lạ, ta cũng nhìn không ra vấn đề, nhưng ta cảm giác … có chỗ nào đó quái quái!”
Lam Vong Cơ nói: “Chỗ nào?”
Nguỵ Vô Tiện cau mày, đưa tay đỡ cằm, lắc đầu nói: “Không miêu tả được, chỉ là cảm giác”.
Lam Cảnh Nghi thấy hai người bọn hắn thì thầm, hỏi: “Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối, vậy người này có vấn đề ở chỗ nào?”
Nguỵ Vô Tiện nhún nhún vai, cười nói: “Không có”.
Ba người sau khi đi một vòng quan sát Vân Thanh một hồi, đi đến một quán trà cách đó không xa, Minh Tâm Noãn Dương không tiện lộ mặt, vẫn luôn chờ ở trên lầu hai của quán trà, nơi này vừa vặn cũng có thể nhìn được tình huống của Vân Thanh ở dưới lầu.
Sáng nay Nguỵ Vô Tiện và Lam Cảnh Nghi mới vừa nhìn thấy Minh Tâm đã hơi ngạc nhiên một chút, không ngờ rằng Minh Tâm đanh đá khác thường sau khi sửa soạn lại, vậy mà lại có dáng vẻ xinh đẹp tú lệ, dịu dàng hiền thục.
Nguỵ Vô Tiện bước nhanh tới trước nói: “Minh Tâm cô nương, trên người Vân Thanh công tử cũng không có gì bất thường, chắc hẳn là không có vấn đề, thật ngại quá, không thể giúp được cô nương”.
Minh Tâm trong lòng hụt hẫng một trận, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, chợt túm chặt lấy tay áo Nguỵ Vô Tiện, cầu xin nói: “Nguỵ công tử, cầu xin ngươi, cầu xin các ngươi nhìn kỹ lại xem, Vân Thanh ca ca chắc chắn là có vấn đề, ta cầu xin các ngươi …”
Minh Tâm đầy mặt khẩn cầu túm chặt lấy tay áo Nguỵ Vô Tiện không buông, đôi mắt sáng ngời chẳng mấy chốc đã tràn ra nước mắt, từng giọt nước mắt trong suốt lăn xuống trên gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, ào ào rơi xuống mặt đất, thật là đáng thương.
Lam Cảnh Nghi nhìn thấy không đành lòng, vội vàng nói: “Nguỵ tiền bối, Hàm Quang Quân, hai người lại nghĩ cách đi, có lẽ là tà quái không nhìn ra được bằng mắt thường thì sao?”
Lam Vong Cơ trầm tư không nói gì, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cô nương người ta rơi lệ, bối rối một hồi, mềm lòng nói: “Minh Tâm cô nương, ngươi đừng khóc mà, ta … để ta đi sát vào người hắn nhìn một chút thử xem, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, hắn có thể chỉ là người bình thường”.
Minh Tâm gật gật đầu lia lịa, nếu ngay cả Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết đã nói Vân Thanh không có vấn đề, vậy thì nàng thật sự tuyệt vọng rồi, nức nở nói: “Cám ơn Nguỵ công tử, cảm ơn, mọi sự nhờ vào ngươi”.
Nguỵ Vô Tiện đi ra ngoài dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Minh Tâm, lúc ở khoảng cách gần sát bên người Vân Thanh, dưới chân đột nhiên loạng choạng một cái, thẳng tắp đâm sầm về phía Vân Thanh.
Vân Thanh đột nhiên bị Nguỵ Vô Tiện đụng vào ngã ra trên mặt đất, Nguỵ Vô Tiện vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, vị công tử này, ngươi không sao chứ?”
Vân Thanh vô cớ bị đụng vào, vốn dĩ có chút tức giận, có thể thấy được Nguỵ Vô Tiện khí độ bất phàm, lại thực sự không giống như cố tình gây ra chuyện này, nhẹ giọng nói: “Ta không sao, công tử không cần để ý”.
Cánh tay đỡ người nọ của Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại, sau đó làm như không có việc gì cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta còn có việc gấp, cáo từ đi trước”.
Nguỵ Vô Tiện sau khi nói xong, nhanh chóng đi qua một ngã rẽ lập tức quay trở lại quán trà từ một hướng khác, mới vừa lên lầu hai liền cảm giác một ánh mắt như hữu hình bắn thẳng về phía hắn, ngay cả nhiệt độ cả gian phòng trên lầu dường như cũng giảm xuống mấy độ.
Nguỵ Vô Tiện thấy mặt Lam Vong Cơ lạnh băng nhìn chằm chằm vào mình, cười gượng gạo nói: “Chỗ này, xảy ra chuyện gì à?”
Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, mặt vô biểu tình nói: “Không có việc gì!”
Lam Cảnh Nghi, Minh Tâm Noãn Dương ba người bị khí trạng lạnh băng mạnh mẽ của Lam Vong Cơ doạ đến nỗi trong lòng hoảng sợ, đến lúc này mới hơi đỡ đỡ, Minh Tâm âm thầm khẽ thở ra, vội vàng hỏi: “Nguỵ Vô Tiện, Vân Thanh ca ca hắn ….”
Nguỵ Vô Tiện thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Hắn xác thật có vấn đề”.
Mọi người đều cả kinh, Lam Cảnh Nghi nói: “Nguỵ công tử, ngươi nhìn ra cái gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Bên ngoài hắn không có vấn đề, trên người cũng không có yêu tà oán khí, nhưng lúc ta chạm vào người hắn để đỡ đứng dậy, khi hai người đối diện, nhìn nhau, theo lý thuyết trong mắt hắn phải là ảnh phản chiếu của ta, nhưng ta lại thấy trong mắt hắn gương mặt dữ tợn của một nữ nhân xa lạ, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được, tuy rằng chỉ hiện ra trong nháy mắt, gương mặt cũng không rõ ràng, nhưng ta dám khẳng định, ảnh phản chiếu đó, tuyệt đối không phải là ta!”
Nguỵ Vô Tiện nói xong, trên gương mặt vô biểu tình của Lam Vong Cơ cũng hiện ra một tia kinh ngạc, không chỉ có Noãn Dương và Minh Tâm, ngay cả Lam Cảnh Nghi tự nhận là kiến thức rộng rãi, to gan lớn mật cũng cảm giác cả người ớn lạnh, lông tơ dựng ngược, một luồng khí lạnh từ đáy lòng lan tràn khắp toàn thân, khiến người ta sởn tóc gáy.
Noãn Dương không ngờ rằng Vân Thanh thực sự có vấn đề, khuôn mặt hàm hậu lộ ra cảm xúc phức tạp, còn Minh Tâm cơn kinh sợ qua đi, trên mặt lại như vừa mừng rỡ vừa đau khổ, lẩm bẩm tự khóc tự cười nói: “Ta biết ngay mà, Vân Thanh ca ca không phải là người đứng núi này trông núi nọ, hắn khẳng định là bị người ta hãm hại, quả nhiên, quả nhiên ….”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Minh Tâm cô nương, mời cô nương nói tỉ mỉ kỹ càng hơn về cách cư xử hàng ngày của Vân Thanh, cùng với những thay đổi cụ thể trước và sau khi hắn thay lòng đổi dạ”.
Minh Tâm dần dần ổn định tinh thần, hắng giọng nói: “Vân Thanh ca ca cùng với ta và Noãn Dương ca ba người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đối đãi với người khác ôn hoà lịch sự, thân thiện với mọi người, ta và hắn … lưỡng tình tương duyệt, lén lút tự mình hẹn ước chung thân từ lâu”.
Lam Cảnh Nghi không thể tưởng tượng được nói: “Hả? Vậy sao hắn cưới người khác?”
Minh Tâm vẻ mặt đau khổ nói: “Một năm trước, Vân Thanh ca ca không biết vì sao, dần dần xa cách ta, từ lúc đầu qua loa chiếu lệ, đến sau này trực tiếp trở nên cực kỳ thiếu kiên nhẫn, mỗi lần vừa nhìn thấy ta, thì sự ghét bỏ trong mắt hoàn toàn không che giấu được, thời gian không đến nửa tháng, hắn lại đột nhiên thông báo cho ta và Noãn Dương ca, nói hắn sắp thành hôn với Bạch Lạc, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, chỉ vì Bạch Lạc nói không hy vọng hắn có tiếp xúc với ta và Noãn Dương ca”.
Nguỵ Vô Tiện nghe kể, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Bạch Lạc? Thê tử hiện giờ của Vân Thanh sao? Vậy lúc trước thái độ của hắn đối với thê tử này thế nào? Thái độ của Vân Thanh thay đổi với tất cả mọi người? Hay là chỉ nhằm vào một mình cô nương?”
Minh Tâm nói: “Thái độ của hắn đối với những người khác đều như cũ, có lẽ chỉ nhắm vào ta, Noãn Dương ca là bởi vì ta mà bị liên luỵ, về phần Bạch Lạc, thật ra ta biết, Bạch Lạc từ lâu đã thích Vân Thanh ca ca, Vân Thanh ca ca cũng trong lòng biết rõ ràng, cũng nói với ta sẽ không thay lòng, đối với Bạch Lạc vẫn luôn kính nhi viễn chi, chưa bao giờ vượt qua giới hạn, ai mà ngờ ….”
Ai mà ngờ thế sự khó lường, lòng người dễ đổi, tất cả mọi người nói với Minh Tâm, Vân Thanh hắn chỉ là thay lòng đổi dạ ….