Vong Tiện chuyện trò đêm khuya bên bếp lửa
———————————————-
Tuyết đọng loang lổ, có vài thảm cỏ màu nâu vàng trên sườn núi đầy nắng, lớp đá mỏng màu xám trắng đã dần dần lộ ra, nhưng tuyết đọng dưới bóng râm vẫn còn dày hai ba thốn (khoảng 6 – 7cm), sớm đã ngưng tụ thành lớp băng tuyết cứng chắc, chỉ nấn ná thêm dăm ba ngày đợi đến khi nắng xuân rực rỡ, mới có thể hóa thành dòng chảy thấm đẫm lớp đất dày.
Trạm gác được xây dựng ở khe núi râm mát này, đêm tối không trăng chỉ dựa vào ánh sáng phản chiếu trên mặt tuyết, miễn cưỡng thấy được động tĩnh rất nhỏ trong vòng 10 – 20 trượng (khoảng 33 – 70m). Nhưng đứng trên khe núi, dõi mắt trông về xa xa, lại có thể nhìn được chân núi ngoài năm dặm (khoảng 2,5km), ánh lửa bập bùng trong doanh trại quân địch.
Đôi giày trắng của Lam Vong Cơ không nhanh không chậm đạp lên mặt đất bùn lầy hơi ướt, chậm rãi đi về hướng khe núi có trạm gác, tuy rằng đã lập xuân, trên núi lạnh, vẫn thở ra băng. Khe núi gió lớn, chiếc áo choàng làm bằng lông cừu màu trắng phủ từ đầu đến chân của Cô Tô Lam thị chặn cơn gió rét lạnh khốc liệt, nhưng chuôi kiếm Tị Trần đeo sau lưng đã ngưng kết một tầng sương giá.
Tảng đá dưới người Ngụy Vô Tiện lót một tấm da sói, miễn cưỡng ngăn cách được hơi lạnh ẩm ướt dưới đất, hắn bọc trong chiếc áo choàng màu xám đen không biết được may từ loại da gì, lười nhác dựa vào một tảng đá trần trụi, nằm yên bất động nhìn chằm chằm dưới chân núi. Nghe tiếng bước chân phía sau, cũng không quay đầu lại, âm cuối nhấc cao lên phun ra hai chữ: “Lam Trạm?”
“Ừm.” Lam Vong Cơ thấp giọng trả lời, đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nghiêng người ngồi xuống một tảng đá khác, lấy ra chiếc lò nhỏ tinh xảo bằng đồng chạm rỗng mặt chim tai thú từ trong áo choàng.
Ngụy Vô Tiện xoay đầu lại, nhìn đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng của Lam Vong Cơ, đặt bếp lò ở bên chân mình, rót linh lực vào, luồng ánh sáng đỏ ấm áp phát ra từ những chỗ chạm rỗng của bếp lò, đẹp dịu dàng mà không chói mắt, lập tức có hơi ấm bao phủ hơn phân nửa cơ thể.
“Đêm trừ tịch, tại sao ngươi lại quay về?” Ngụy Vô Tiện không tự chủ được vươn hai tay có chút đông cứng từ trong áo choàng ra, tới gần bếp lò, hoạt động các khớp ngón tay, cảm nhận gần hơn hơi ấm hấp dẫn kia. Ánh sáng đỏ chiếu lên làm cho sắc mặt hắn ửng hồng đến mức hơi mờ ảo, tựa như ráng chiều ánh lên gò má vào một buổi chiều đầy nắng.
“Ngày lễ tết, việc canh phòng càng cần phải cẩn thận.” Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp, dời ánh mắt khỏi gương mặt Ngụy Vô Tiện, mắt nhìn vào doanh trại của Ôn thị dưới chân núi, trên nền tuyết, mơ hồ có thể thấy được lá cờ hình mặt trời rực cháy phấp phới theo gió.
“Cũng đúng, ai cũng không thể biết, Ôn cẩu có thể chọn tấn công vào ngày mùng một Tết hay không.” Ngụy Vô Tiện oán hận siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn về phía chùm sao Bắc Đẩu, phần cán của cái gáo dần dần chỉ về hướng đông, mùa xuân sắp tới rồi. Trong một năm này, bởi vì Vân Mộng Giang thị ngày càng nổi tiếng, cộng thêm sự chi viện của Cô Tô Lam thị, bắt đầu từ giữa vùng Vân Mộng, chiến trường dần dần mở rộng sang hướng bắc. Gần một tháng qua, tiến vào trạng thái giằng co, tại đỉnh núi này liên tiếp đánh mấy trận ác liệt.
“Cách đây mấy ngày, ta nghe nói ngươi trở về Cô Tô, nghĩ là phải qua Tết mới có thể quay lại.” Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn sườn mặt Lam Vong Cơ, hơi mỉm cười, lại nói: “Không nghĩ tới vậy mà có thể gặp được ngươi ở đêm trừ tịch.” Giọng nói ở vùng tuyết dày đóng băng cả một thời gian dài, thoạt nghe vẫn khá nhẹ nhàng.
Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn hắn, ánh sáng đỏ của bếp lò làm cho đôi mắt lãnh đạm nhạt màu của y thêm vài tia nóng bỏng khó mô tả, cũng không nói chuyện ngay. Nhìn dáng vẻ Ngụy Vô Tiện giống như đang đợi y đáp lại một hai câu, Lam Vong Cơ như có như không kéo khóe miệng lên một chút, nhưng mở miệng lại hỏi ngược lại: “Ngươi không quay đầu lại tại sao biết là ta?” Lời này hỏi ra thật sự rất không mẫu mực, nhưng nghe lời nói vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, có vẻ là rất vui khi nhìn thấy mình, nhưng rồi không thể tin đó là sự thật, bởi vậy muốn âm thầm thăm dò Ngụy Vô Tiện một phen.
Ngụy Vô Tiện thở phù ra một ngụm khí, rồi làm như vô tình, rồi làm như đang cười, khẽ nói: “Khụ, ta chính là đã chết hóa thành tro, cũng có thể nghe ra tiếng bước chân của ngươi.” Nói xong, khóe miệng rõ ràng giấu đi một chút ý cười không kịp che giấu.
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn cười, dưới đáy lòng lặng lẽ nở ra một đóa hoa, không nghĩ tới sự thăm dò đã chuẩn bị là sẽ không nhận được câu trả lời nào, thế nhưng lại có được sự phản hồi vượt quá sự tưởng tượng. Tuy rằng lời này của Ngụy Vô Tiện cũng không thể diễn giải thành hy vọng trong đau khổ, nhưng đã đủ để an ủi nỗi tương tư thầm lặng.
Có lẽ do cái nhìn chăm chú không nói gì của Lam Vong Cơ, khiến Ngụy Vô Tiện phát hiện một chút khinh suất nói không lựa lời từ sự thoải mái buột miệng nói ra, hắn làm như bất chợt hiểu ra mà ngậm miệng lại, chớp lông mi, muốn lấy lại mấy phần mặt mũi, vội vàng nói: “Không phải không phải! Ta nói linh tinh! Thật ra là bởi vì trong doanh trại của chúng ta chỉ có ngươi mới có thể gọi là đi trên tuyết không để lại dấu vết. He he.”
Lam Vong Cơ rũ mi mắt xuống, che lại cảm xúc cười như không cười trong mắt, im lặng quay đầu đi, thầm nghĩ: Đây không phải là giống nhau sao.
“Nè, Lam Trạm, cái bếp lò này là bảo bối gì vậy? Không cần đốt lửa, còn ấm như vậy.” Ngụy Vô Tiện lúng túng nói sang chuyện khác, tự cảm thấy đã xoá sạch sự xấu hổ, vì vậy hỏi về chiếc bếp lò ở bên chân này.
“Bếp lò này tên là Hỏa Tước Trường Sinh, chính là dùng để sưởi ấm khi gác đêm.” Lam Vong Cơ đáp.
“Vậy may mắn đêm nay ngươi vừa trở về liền sắp xếp trực đêm, nhờ phúc của ngươi, chậm chút nữa là ta đông lạnh luôn rồi.” Ngụy Vô Tiện làm ra vẻ mặt khoa trương, hai tay ra sức xoa nắn ở hai bên gò má, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mở to hai mắt hỏi Lam Vong Cơ: “Ta nhớ ra rồi, hình như lúc ta gác đêm, đa phần sẽ gặp được ngươi cũng gác đêm? Trùng hợp như vậy?”
“Ta cũng thấy vậy. Khi ta sắp xếp gác đêm, phần lớn thời gian ngươi cũng có mặt.” Lam Vong Cơ cũng cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói mình chọn những lúc Ngụy Vô Tiện gác đêm, thì “trùng hợp” cũng vào ca trực của mình; Nhưng khi mình gác đêm, Ngụy Vô Tiện cũng thường xuyên trùng hợp vào ca trực, vậy thì vô cùng kỳ lạ.
Ngụy Vô Tiện lập tức ngậm miệng lại. Cả hai người đều có chút không tự nhiên nhìn về phía doanh trại của Ôn thị dưới chân núi, mặc cho gió núi cuốn theo tuyết mịn thổi vào mặt. Chiếc lò Hỏa Tước Trường Sinh ở giữa lặng lẽ tỏa ra hơi ấm, không biết là do sắc mặt hay do lửa trong lò phản chiếu, ánh sáng đỏ nhạt rõ ràng chiếu lên khuôn mặt của hai người thành sắc đỏ trắng đan xen.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện phá vỡ sự tĩnh lặng trong vùng băng tuyết lạnh giá này, hỏi: “Đêm trừ tịch ơ Cô Tô các ngươi, thường làm gì?”
“Gia yến, thức đón giao thừa.” Lam Vong Cơ đáp. Trước khi Vân Thâm Bất Tri Xứ bị thiêu rụi, toàn bộ già trẻ trong tộc đều tụ tập vào đêm trừ tịch, cùng ăn gia yến, sau đó bắt đầu từ gia chủ, gửi lời chúc phúc lẫn nhau, mong sang năm mới tu vi cao hơn, gia tộc hưng thịnh hơn. Đến khi qua giờ Tý, năm mới đã đến, liền đi từ đường để tế tổ, năm nào cũng vậy. Nhưng hiện nay, Xạ Nhật Chi Chinh đang cao trào, các đệ tử trong tộc chiến đấu khắp nơi, cho dù là đêm trừ tịch cũng không thể đoàn tụ.
“Ở Vân Mộng chúng ta, đêm trừ tịch ngoài việc để toàn bộ người ở Liên Hoa Ổ được ăn một bữa cơm tất niên thật ngon, còn bày rất nhiều nồi lớn trên võ trường, mời người dân gần đó đến cùng nhau ăn đủ loại món ăn, ăn suốt đến khi năm mới đến. Bình thường Giang thúc thúc không cho chúng ta uống rượu, nhưng vào đêm trừ tịch thì có thể uống thoải mái, uống bao nhiêu cũng không ai cản. Thông thường, Lục sư đệ chắc chắn là người say gục đầu tiên, mỗi lần nhìn thấy, Ngu phu nhân đều mặt đen sì, nhưng lại kìm nén không tiện la mắng, thật là buồn cười muốn chết ……”
Lam Vong Cơ im lặng lắng nghe Ngụy Vô Tiện kể về đêm trừ tịch ở Liên Hoa Ổ, nghe hắn nói từ chuyện ăn đến chuyện chơi, từ các sư huynh đệ đến bà lão bán mì xào, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp dần, cuối cùng lại tựa vào tảng đá mà ngủ thiếp đi.
Lam Vong Cơ cẩn thận dém lại áo choàng từ đầu đến chân cho hắn, không để gió lùa vào, rồi chuyển lò Hỏa Tước Trường Sinh lại gần hắn hơn, cuối cùng lấy một viên thuốc giấu trong miệng con chim cú của cái lò, cất kỹ vào người, rồi quấn chặt áo choàng của mình, trấn giữ ở trạm gác này như một tảng đá.
Đêm trừ tịch năm ấy, cực kỳ dài. Khi Ngụy Vô Tiện mở mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt dịu dàng của Lam Vong Cơ đang nhìn sang, ánh sáng ban mai dần dần ló dạng ở xa xa, một năm mới, đã đến.
=========================================
Lời tác giả:
Viên thuốc: là thuốc an thần, hỗ trợ giấc ngủ.
Trong thiết lập riêng sau Xạ Nhật Chi Chinh, hai người Vong Tiện đều có những ái muội ẩn hiện nói không rõ tả không được, hiểu lầm cũng vậy, hiểu sai cũng thế, không ai cố tình sửa cho đúng. Bao gồm mấy lần ném hoa của Tiện, đều là những ái muội rõ ràng vượt quá giới hạn. Chính vì vậy, Lam Vong Cơ mới có thể gom đủ dũng khí thổ lộ ở Bất Dạ Thiên, bởi trong nhận thức của y, cảm thấy Tiện từng biểu lộ ra sự gần gũi vượt mức tình bạn đối với mình. Bằng không, nếu như vẫn luôn là sự chủ động đơn phương không được đáp lại, thì lời thổ lộ ở Bất Dạ Thiên sẽ quá mức đường đột và thiếu trang trọng.