Khi Tiêu Thanh Hải còn đang suy nghĩ về Ôn Ngôn và Tống Lê, cửa phòng lại bị Ôn Ngôn mở ra từ bên trong một lần nữa.
Còn chưa đợi anh lộ ra vẻ mặt vui mừng, đã nghe Ôn Ngôn hỏi: “Vừa rồi có phải Tống Lê đến đây không, tôi nghe thấy giọng của anh ấy!”
Tiêu Thanh Hải: “……” Người này là chó hay gì!
Đây là lỗ tai gì hả, đối phương chỉ kêu lên một tiếng kinh ngạc nhỏ xíu, Ôn Ngôn cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy!
Sao có lúc anh nấu cơm xong rồi, gọi Ôn Ngôn ăn cơm, cậu lại không nghe thấy!
Đúng là đối xử khác biệt mà!
Sau khi biết Tống Lê cũng đã dậy, Ôn Ngôn lại bắt đầu cuộc sống người hầu nhỏ hàng ngày của mình …
Tuy rằng Tiêu Thanh Hải hiện giờ vẫn rất không vui khi ngày nào Ôn Ngôn cũng chạy theo sau Tống Lê, nhưng kể từ tối hôm qua, sau khi biết được mối quan hệ giữa Ôn Ngôn và Tống Lê, anh cũng không ngăn cản Ôn Ngôn nữa.
Chỉ cần trên đầu mình không mọc đồng cỏ xanh rì, thì Tiêu Thanh Hải cảm thấy cũng không cần phải canh phòng cẩn mật như thế đối với Tống Lê.
Thỉnh thoảng khi Ôn Ngôn gọi anh đến cùng “hầu hạ” Tống Lê, Tiêu Thanh Hải cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Suy cho cùng đối phương cũng là một bé thụ yếu đuối, đáng thương và bất lực!
Làm sao có thể không khiến người ta thương tiếc cơ chứ!
Khi thấy mọi người đều đã dậy, Ôn Quốc Cường cầm chiếc khăn trong tay lau chỗ này lau chỗ kia, miệng còn than ngắn thở dài, nào là già rồi, lớn tuổi rồi, muốn nhà cửa sạch sẽ hơn cũng làm không nổi!
Mọi người nghe được đều cảm thấy rất khó chịu, mấy ngày nay bọn họ ở đây gần như đều là Ôn Quốc Cường nấu ăn cho bọn họ, bọn họ nên đền đáp cho ông chút gì đó!
Nếu mọi người đã có ý định như vậy, vậy thì mọi người cảm thấy phải giúp Ôn Quốc Cường tổng vệ sinh khu nghỉ dưỡng này thôi!
Trước đây khi Ôn Quốc Cường kêu nhóm người Tiêu Thanh Hải làm việc vẫn có chút thấp thỏm, dù sao bọn họ cũng là khách, không tiện sai bọn họ làm những việc dơ bẩn nặng nhọc!
Nhưng ngăn không được bọn họ tự mình muốn làm nha, vì thế Ôn Quốc Cường sai biểu mọi người càng lúc càng thuận tay, trong lòng cũng không còn chút áy náy nào!
Sau khi mọi người dọn dẹp xong, ông bưng cho mỗi người một ly nước lọc, ngoài miệng còn không ngừng nói những lời khen ngợi kiểu “Vất vả rồi”, “Hoàn toàn nhờ vào các con” …
Để thoải mái ở lại, mọi người cũng cảm thấy không có gì.
Cho đến buổi chiều có vị khách đầu tiên đăng ký nhận phòng, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ!
Cái gì mà quá bẩn phải làm vệ sinh, lớn tuổi không làm nổi này nọ, đều là những lời rắm thối lừa gạt bọn họ!
Đây rõ ràng là xem bọn họ như lao động miễn phí!
Sắc mặt Ôn Ngôn cũng đen đến không thể đen hơn!
Trong lòng cậu thực sự muốn kêu lên một câu “Quá tài giỏi!”
Bởi vì vị khách đó ở đúng căn phòng mà lúc trước Tiêu Thanh Hải đã ở!
Cậu không tức giận vì có người đó ở căn phòng trước đây của Tiêu Thanh Hải, cậu tức giận là vì, hôm qua chỉvì muốn Tiêu Thanh Hải nhường lại căn phòng, Ôn Quốc Cường đã bla bla khen ngợi một đống trước mặt cậu, thuận tiện còn bảo hai người ở cùng nhau, với lý do mỹ miều là tăng cường tình cảm!
Thấy sắc mặt không tốt của Ôn Ngôn, Ôn Quốc Cường lúng túng nói: “Ái chà, Tiêu Thanh Hải rất tốt mà, ba làm vậy cũng là để tiết kiệm chi phí!”
Ôn Ngôn: “……” Hay cho câu tiết kiệm chi phí!
Thấy Ôn Ngôn tức giận, Ôn Quốc Cường chỉ có thể cố gắng dỗ dành cậu, tối đó khi nấu cơm, Ôn Quốc Cường còn cố tình làm một bàn đầy món ăn mà Ôn Ngôn thích!
Nể mặt mấy món ăn này, Ôn Ngôn đương nhiên chọn cách tha thứ cho ông.
Cơm nước xong, lúc Ôn Ngôn đang nằm trên chiếc ghế bố ngoài sân ăn dưa hấu lướt điện thoại, Tống Minh Bách lại gọi tới ….
Ôn Ngôn cau mày, hôm qua là dự án của chính phủ bị Diêu gia cướp mất, hôm nay không biết lại mất dự án gì nữa đây!
Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn cũng không dám trì hoãn trực tiếp nhận cuộc gọi …..
Tiêu Thanh Hải đang ở bên cạnh phục vụ Ôn Ngôn ăn dưa hấu, thấy Tống Minh Bách gọi đến, anh nhướn nhướn mày, đoán chắc là trợ lý nhỏ đã đưa dự án có thể hợp tác với Ôn Ngôn cho đối phương, có lẽ Tống Minh Bách gọi đến để báo tin vui!
Đúng như dự đoán, trong cuộc gọi Tống Minh Bách nói với Ôn Ngôn bên phía tập đoàn Tiêu thị có ý định hợp tác với bọn họ …
Tiêu Thanh Hải nghĩ thầm, không hổ là trợ lý nhỏ đắc lực, hiệu suất làm việc thật cao, trở về liền tăng tiền thưởng cho cậu ta!
Mới nghĩ xong làm thế nào tăng tiền thưởng cho trợ lý, Tiêu Thanh Hải nghe thấy hướng nói chuyện bên chỗ Ôn Ngôn không hiểu sao cứ có cảm giác sai sai …
Anh kéo suy nghĩ về lại, lắng nghe cẩn thận cuộc đối thoại giữa Ôn Ngôn và Tống Minh Bách …
Tống Minh Bách: “Tập đoàn Tiêu thị này cũng không biết bị cái gì, khăng khăng muốn hợp tác nhiều dự án với chúng ta, còn nhường chúng ta 3% lợi nhuận, tôi cảm thấy trong chuyện này có gian trá!”
Ôn Ngôn cũng nhíu chân mày, nghĩ không ra tập đoàn Tiêu thị có ý định gì, loại công ty khổng lồ như tập đoàn Tiêu thị, thường chỉ có người khác cầu xin hợp tác, sao đến chỗ bọn họ lại biến thành đối phương cầu xin bọn họ hợp tác vậy!
Nếu không phải vừa xem báo cáo tài chính tháng trước, Ôn Ngôn còn tưởng rằng mình có thể đã vượt qua tập đoàn Tiêu thị rồi …
Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Luật sư đã xem hợp đồng chưa?”
Tống Minh Bách: “Đã xem rồi, chính vì trong hợp đồng không thấy có gì mờ ám, lại nhường nhiều lợi nhuận nên mới khiến người ta nghi ngờ!”
Ôn Ngôn gật gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Tống Minh Bách, trên đời này làm sao có chuyện bánh nhân thịttừ trên trời rơi xuống, bẫy rập thì còn có thể!
Loại công ty khổng lồ này, cũng không phải loại bọn họ có thể đắc tội, suy nghĩ hồi lâu Ôn Ngôn nói: “Hay là anh cứ đánh lạc hướng cho qua đi, ngàn vạn lần đừng đồng ý, cũng không thể đắc tội người ta, ai biết đối phương đang tính toán chuyện gì!”
Tiêu Thanh Hải, người đang tính toán nhường lợi nhuận: “……” Cơm đã dâng đến tận miệng, người này thế mà lại không ăn!
Ngàn sai vạn sai, sao có thể là Ôn Ngôn sai, nhất định là vấn đề của trợ lý nhỏ!
Anh phải hỏi cho rõ đối phương đã làm kiểu gì!
Đợi đến khi Tiêu Thanh Hải tìm được thời gian rảnh, anh lại gọi điện thoại cho trợ lý nhỏ một lần nữa.
Trợ lý nhỏ bên kia đã bắt đầu chuẩn bị xắn tay áo thực hiện nhiệm vụ tìm người do Tiêu Thanh Hải giao phó, lúc vừa định thể hiện năng lực, lại nhìn thấy Tiêu Thanh Hải gọi điện thoại tới.
Nhìn thấy cuộc gọi của ông chủ, trợ lý nhỏ lập tức nâng cao tinh thần lên mức tối đa!
Sau khi kết nối điện thoại, giọng nói chứa đầy sự tích cực và hăng hái dâng trào của trợ lý nhỏ truyền đến: “Tiêu tổng, ngài có chỉ thị gì ạ!”
Tiêu Thanh Hải nghe thấy thái độ tích cực đó của đối phương, cũng không tiện trách móc nhiều, chỉ đành nuốt lời muốn nói vào lại trong bụng, tổ chức lại câu từ, nói chung không thể chặt đứt thái độ tích cực hăng hái của đối phương!
Bá tổng cũng không dễ dàng gì, còn phải quan tâm đến sức khỏe tinh thần và thể chất của nhân viên!
Cuối cùng, Tiêu Thanh Hải vẫn uyển chuyển hỏi thăm trợ lý nhỏ đã tiếp xúc với bên phía Ôn Ngôn như thế nào.
Nói đến chuyện này, trợ lý nhỏ lập tức bắt đầu càm ràm không dứt!
“Ôi trời, ngài không biết đâu, chúng ta tốt bụng nhường cho đối phương 3% lợi nhuận, vậy mà đối phương lại nghi ngờ chúng ta đang bẫy họ!”
“Đối phương còn chơi trò lập lờ nước đôi với chúng ta nữa chứ, trình độ này cũng quá thấp đi, tôi nhìn một cái là thấy ngay!”
“Tôi đã viết các điều khoản hợp đồng rõ ràng như vậy, cho dù đối phương có vi phạm cũng không sao, không cần trả tiền phạt vi phạm, đã như vậy rồi mà họ vẫn không chịu hợp tác với chúng ta, chúng ta như vậy đã không còn là học theo Lôi Phong nữa, chúng ta thậm chí coi như là làm từ thiện luôn rồi!”
“À phải, tôi còn nói chuyện với trợ lý của họ, người phụ trách bên đó không hề xuất hiện, cũng không biết có phải đầu óc có vấn đề không, thật sự là không thèm để chúng ta vào mắt, loại công ty bèo bọt này, tôi cho rằng không cần phải hợp tác, người phụ trách bên đó thật sự không biết tốt xấu! Tiêu tổng, ngài thấy có đúng không? Đúng rồi Tiêu tổng, ngài có biết người phụ trách bên đó là ai không?”
“Đó là bà chủ tương lai của cậu!” Tiêu Thanh Hải nghe mà thái dương nổi gân, vẫn là phải thay trợ lý nhỏ này thôi!
“Ồ, hoá ra là bà chủ tương lai! Tôi đã nói mà …”
Khoan, khoan đã, bà chủ, tương lai á!?
Mỗi một chữ cậu đều biết, cũng hiểu rõ ý nghĩa của chúng, nhưng khi ghép lại …
Trợ lý nhỏ: “……” Cấp thiết cần nút thu hồi, online chờ, rất gấp!
Vừa nãy cậu càm ràm cái gì vậy trời!
“Tiêu tổng, tôi không cố ý!” Trợ lý nhỏ lần này nói gần như sắp khóc!
Đây là chuyện gì vậy hả, tại sao bỗng dưng cậu lại đắc tội với bà chủ tương lai thế này!
Bởi cậu nói mà, vị Tiêu tổng chính trực khẳng khái kia của mình tại sao bỗng nhiên đổi tính bắt đầu làm từ thiện!
Bây giờ bắt đầu khen ngợi bà chủ tương lai liệu còn kịp không!
Tiền thưởng của cậu sẽ không bay mất đâu nhỉ!
Khi trợ lý nhỏ còn đang nghĩ liệu khoản tiền nhỏ bé của mình có bay mắt không, thì Tiêu Thanh Hải đã lên tiếng: “Nếu cậu không có cách nào đàm phán thành công dự án với Ôn gia của Giang Thành, thì cậu tự thu xếp đồ đạc cuốn xéo!”
Nói xong, Tiêu Thanh Hải mặt đen thui cúp máy!
Trợ lý nhỏ nhìn màn hình điện thoại tắt ngấm, trực tiếp hức một tiếng bật khóc, ai hiểu được nỗi khổ của người đi làm công đây!
Cuối cùng, viên trợ lý nhỏ đó không ngừng gọi điện cho Ôn Ngôn, nhưng Ôn Ngôn lại tìm đủ mọi lý do để tránh né …
Ngày thứ nhất …
“Ôn tổng, về dự án đó khi nào chúng ta …”
“Tôi bây giờ không tiện, để hôm khác đi!”
Ngày thứ hai …
“Ôn tổng, dự án hôm qua nói với ngài, khi nào chúng ta …”
Ngày thứ ba …
“Ôn tổng, ngài đang ở đâu, hay để tôi đến tìm ngài …”
“Tút, tút tút …”
Trợ lý nhỏ: “…” Đệt!
Tiêu Thanh Hải phát hiện mình đã đánh giá quá cao hiệu suất làm việc của trợ lý nhỏ, cuối cùng anh phải tự mình nghĩ cách …
Suy nghĩ nửa ngày, Tiêu Thanh Hải cũng không nghĩ ra cách nào.
Đôi khi trong thương trường không cần những chiêu trò màu mè hoa lá cành gì cả, chỉ cần kỹ năng chân thật không hoa mỹ nhất!
Đó chính là dựa vào miệng lưỡi!
Ôn Ngôn nhìn Tiêu Thanh Hải đang ra sức thuyết phục cậu, kêu cậu hợp tác dự án với tập đoàn Tiêu thị, cậu vẫn không động lòng, ngược lại còn có một cơn xúc động muốn lấy một gói khoai tây chiên ra nhâm nhi coi như xem phim.
Tiêu Thanh Hải mệt mỏi day day chân mày, người này có phải đã xem quá nhiều chương trình chống lừa đảo hay không, nhìn ai cũng giống mấy tên lừa đảo bên Myanmar …
Ôn Ngôn nhìn Tiêu Thanh Hải, ánh mắt giống như quan tâm một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ, cậu vỗ vỗ lên đầu anh, tràn đầy yêu thương nói: “Cùng là họ Tiêu, nhưng Tiêu thị không phải của nhà anh nha! Đứa trẻ ngốc, đâu ra chuyện tốt bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, loại hợp đồng không có bất kỳ kẽ hở nào thế này, thường mới là có vấn đề nhất!”
Ôn Ngôn cảm thấy mình đã nhìn thấu mọi thứ, một bộ tỏ ra “Anh còn non lắm, anh không hiểu”, thực sự Tiêu Thanh Hải nhìn mà nghẹn lời.
Tiêu Thanh Hải là vạn vạn lần không ngờ tới, Ôn Ngôn yêu tiền như thế, nhưng đứng trước lợi ích to lớn lại có thể vững vàng không dao động, anh còn có chút khâm phục đối phương.
Hết cách, anh đành chỉ thị cho trợ lý, hợp đồng đưa cho bên với Ôn Ngôn không cần ưu đãi đặc biệt, cứ theo tiêu chuẩn giống như đối với các công ty khác.