Dưới mái hiên, tiểu Ngũ ngẩng đầu, nhìn từng giọt nước trong veo nhỏ tí tách từ mép gạch ngói, vào trong vũng nước đọng trên mặt đất thành những tia nước tung toé. Cậu ta đi qua đi lại hai bước, nhìn đầu bên kia của con hẻm vẫn im lìm không động tĩnh, chân mày rốt cuộc dần dần nhíu lại.
Có gì đó không ổn, chỉ đi đưa một vò rượu, lúc này đáng lẽ đã quay về từ lâu rồi.
A Nguyên thay một bộ quần áo sạch sẽ mát mẻ đứng tựa vào khung cửa, nó ngẩng đầu tò mò nhìn cơn mưa lất phất trên bầu trời, mắt tròn xoe không chớp.
“Cha!” Nó đột nhiên nhớ ra Quý Tiêu, vội vàng gọi to một tiếng.
Trong sân trống trơn vắng vẻ, chỉ có Khánh Vân đứng cách đó không xa nhìn a Nguyên.
A Nguyên đợi hai hơi, nhìn quanh nhìn quất, giọng do dự nhỏ dần, mang theo một chút bất an: “Cha …?”
Quý Tiêu vẫn chưa xuất hiện, ánh mắt a Nguyên lập tức nhuốm vẻ hoảng loạn.
Kim Xuân từ gian nhà sát vách bước ra, tay nàng cầm một chiếc bánh có nhân nhỏ xinh, còn bốc hơi nóng, gói trong giấy dầu, là bánh vừa mới ra lò. Trong lòng nàng cũng đã dâng lên chút nghi hoặc, mơ hồ lo lắng Quý Tiêu xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này vẫn phải đặt a Nguyên lên hàng đầu, chăm sóc cho cảm xúc của nó trước.
“Tiểu thiếu gia, ăn miếng bánh đi,” Kim Xuân cười tủm tỉm đưa bánh đến trước mặt a Nguyên, nhưng bị nó nhăn nhó, đưa tay đẩy ra.
Con sâu trắng mũm mĩm ham ăn ngày thường lúc này hoàn toàn không có khẩu vị, nó một tay nắm chặt khung cửa, vừa lùi lại nửa bước, vừa lớn tiếng hỏi: “Cha ta, cha ta …”
Quý Tiêu vừa đi, mọi người và mọi thứ trong viện tử mà nó vốn quen thuộc này, thoáng chốc mất đi cảm giác an toàn mà a Nguyên cần.
Kim Xuân hết cách, chỉ có thể cất bánh ở trên tay trước, sau đó đưa tay định bế a Nguyên lên. Nhưng không ngờ a Nguyên lùi ra sau né, một thoáng sơ ý, ngã ngồi xuống đất. Gương mặt béo tròn nhăn hết cả lại, oà một tiếng bật khóc.
Quý Tiêu tay xách hai bát đậu hũ non, còn ở đầu hẻm đã văng vẳng nghe tiếng khóc của a Nguyên. Cậu vội vàng tăng tốc, vừa vặn đụng phải bóng dáng tiểu Ngũ từ trong nhà lao ra.
“Gia,” Cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy Quý Tiêu, rõ ràng thở phào một hơi thật lớn, sau đó lại không khỏi mang chút nghi hoặc, do dự hỏi: “Ngài … tại sao lại đi về từ bên này?”
Quý Tiêu lướt qua người cậu ta, bước chân không ngừng đi tới: “Cửa nhà Đặng bá thông ra đường lớn, ta thấy miệng hơi nhạt, muốn ăn chút gì đó khai vị, cho nên vòng ra ngoài mua đậu hũ non, a Nguyên khóc à?”
Tiểu Ngũ theo sát bên người Quý Tiêu một bước, nghe vậy đáp: “Vừa nãy biết ngài chưa về, liền bắt đầu quấy khóc, ta mới chạy ra tìm ngài.”
Khoé mắt Quý Tiêu rất nhanh quét qua đôi ủng đen đã dính đầy bùn đất của tiểu Ngũ, không lên tiếng, chỉ bước nhanh qua ngạch cửa, lớn tiếng gọi: “A Nguyên …”
A Nguyên co rúm sau cánh cửa khóc nấc từng tiếng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Vừa nghe thấy tiếng Quý Tiêu, nó lập tức bật dậy, nửa bò nửa chạy vượt qua ngạch cửa, dùng tiếng khóc mười hai phần tủi thân khiến Quý Tiêu đau lòng không chịu nổi.
“Cha, cha xấu!”
Nó đứng dưới hành lang, nhìn Quý Tiêu vội vàng vứt ô sang một bên, mặt đầy áy náy chạy đến trước mặt mình, ngửa đầu giang hai cánh tay béo núc, một phát ôm chặt đùi Quý Tiêu không buông.
Quý Tiêu im lặng bế a Nguyên lên, mặc cho nó lau nước mắt nước mũi vào ngực mình.
Kim Xuân đứng bên cạnh muốn tiến đến nhận lấy hai bát đậu hũ non trong tay Quý Tiêu, nhưng bị cậu lạnh lùng né tránh: “Không cần.”
Cậu một mình ôm a Nguyên đi vào nhà, đóng chặt cửa lại.
Trong viện tử không lớn không nhỏ này, giờ đây chỗ nào cũng đứng toàn người lạ. Trước ngày hôm qua, Quý Tiêu chưa từng cảm thấy có gì không ổn, thậm chí dần dần có chút cảm xúc quen thuộc. Nhưng khi tất cả những thứ này hiện giờ bị vạch trần trở thành khởi đầu của một lời nói dối, cả viện tử cũng chỉ còn gian nhà này là khiến Quý Tiêu cảm nhận được một chút quen thuộc sót lại.
A Nguyên vốn đã khóc mệt, vào đến trong lòng Quý Tiêu, dần dần cũng nín. Hai bàn tay nhỏ của nó siết chặt vạt áo Quý Tiêu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cậu, nhỏ giọng cầu xin sự an ủi: “Cha, a Nguyên, sợ.”
Quý Tiêu ôm chặt a Nguyên, đưa tay dùng tay áo lau mặt cho nó, giọng run run an ủi a Nguyên: “Đừng sợ, cha ở đây, a Nguyên ở cùng với cha, không phải sợ …” Lời này thốt ra một cách đứt quãng, Quý Tiêu cũng dần mất đi sự hoang mang ban đầu.
Dưới tình huống vạn sự đều rối như mê cung này, chỉ có một điều Quý Tiêu biết rõ ràng, chính là, mình là chỗ dựa duy nhất của a Nguyên, a Nguyên là trụ cột duy nhất của cậu.
Chỉ có hai người bọn họ đối với nhau hoàn toàn thành thật không lừa dối; mọi thứ khác, lúc này Quý Tiêu đều không tin.
***
Bên kia con đường lớn, Trần Giang Xuyên mặc áo tơi đứng trong mưa, nhìn thị vệ vội vàng nhận thư từ tay y, quay vào trong.
Y không rõ lắm tiểu thư Lục gia mà mình đang dốc sức làm việc hôm nay là nhân vật thế nào, nhưng cũng có thể đại khái đoán được Lục Uyển Ân không tầm thường. Dù sao vừa nhắc đến tên Lục Uyển Ân, thì tên thị vệ vốn trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn kia cũng miễn cưỡng nhận thư.
Trần Giang Xuyên lùi sang một bên, không lập tức rời đi, ngay sau đó thấy có người từ trong cửa đi ra, y vội tập trung nhìn, không ngờ lại là Thẩm Hoài.
Bên cạnh Thẩm Hoài có bảy tám người, hai tiểu tư, bốn năm quan viên. Thị vệ mới vừa vào kia cũng luống cuống đuổi theo sau lưng hắn, do dự mở miệng, đưa lá thư đó ra.
Trái tim Trần Giang Xuyên đập thình thịch, kinh ngạc đến không nói nên lời. Lá thư ấy, y đã nói rõ ràng rành mạch với thị vệ, là phải đưa cho Bình Vương điện hạ, chắc tiểu thị vệ kia cho dù thế nào cũng không dám tùy tiện giao cho người khác.
Y không nhịn được tiến đến gần hai bước, dựng tai lên muốn nghe động tĩnh bên kia một chút.
Thẩm Hoài đứng trong mưa, vạt áo khó tránh khỏi bị tạt ướt một chút, thân hình hắn cao ráo thẳng tắp, đám đông trong màn mưa đều có phần chật vật, nhưng chỉ có hắn không hoang mang không bối rối.
Thị vệ chắn trước mặt Thẩm Hoài thấp giọng nói rõ lai lịch của lá thư này.
Nhưng Thẩm Hoài không thèm nhận, chỉ trầm giọng nói: “Cái gì nên đưa, cái gì không nên đưa, sau này đừng để ta phải dạy.”
Thẩm Hoài như thế này, Trần Giang Xuyên cũng hoàn toàn xa lạ. Thẩm Hoài mà phần lớn thời gian y gặp, là Thẩm Hoài ở cùng với Quý Tiêu. Trên mặt hắn thường mang nụ cười, trong hành xử cũng có chừng mực, chu đáo hợp lễ nghi, hoàn toàn không giống lúc này, khí chất kiêu ngạo trên người khó che giấu, rũ mắt một cái liền lộ vẻ cao cao tại thượng.
Lá thư đó từ đầu ngón tay tiểu thị vệ rơi xuống đất, rồi bị giẫm vào trong nước bùn cùng với âm thanh tạ tội của tên thị vệ.
Khi Thẩm Hoài về nhà, cơn mưa kéo dài hơn nửa ngày đã tạnh, trên mái ngói thỉnh thoảng nhỏ xuống một giọt nước, rơi vào vũng nước vang lên trong trẻo.
Quý Tiêu ôm a Nguyên đã ngủ, ngồi dưới mái hiên đọc sách, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài, ngay lập tức, lại mỉm cười với hắn như thường lệ.
Cả một buổi sáng bôn ba bên ngoài của Thẩm Hoài bị nụ cười này xua tan hơn phân nửa, hắn chậm rãi bước đến bên cạnh Quý Tiêu, một tay đặt lên gáy Quý Tiêu, đầu ngón tay xoa xoa trên chiếc cổ mịn màng của cậu: “Tại sao để nó ngủ trong lòng ngươi, mệt lắm không? Để Kim Xuân bế, hoặc đặt nó lên giường đi.”
“Không được,” Quý Tiêu lắc lắc đầu, “A Nguyên mới vừa ngủ, ta sợ nhúc nhích một cái nó sẽ tỉnh, nếu ngươi có việc thì đi làm đi, ta còn muốn đọc sách một lúc nữa.”
Cậu siết chặt cuốn sách trên tay, đầu ngón tay được cuốn sách che khuất bấu đến trắng bệch, nếu Thẩm Hoài nhìn thêm một giây nữa thôi, e là cậu sẽ không giữ nổi vẻ mặt tự nhiên, bắt đầu hoảng loạn.
May mà ánh mắt Thẩm Hoài tập trung vào chỗ gáy mong manh của Quý Tiêu, nhớ lại tư vị tối hôm qua hắn đè người ta trên giường hôn tới tấp, bỏ lỡ việc dời mắt nhìn ra sự thay đổi trong biểu cảm của Quý Tiêu lúc này.
“Được thôi,” Thẩm Hoài ngoài miệng đồng ý, nhưng động tác vẫn quỳ gối ngồi xổm, rồi dùng tay nâng cằm Quý Tiêu, nghiêng người qua liếm lên môi cậu một cái. Đến khi thấy mắt Quý Tiêu đỏ hoe, hắn ngẩn ra, trái tim vừa định nhói lên, thì khóe mắt lại phát hiện sách Quý Tiêu đang cầm là quyển thoại bản tài tử giai nhân đang thịnh hành nhất hiện nay.
Trong sách toàn là vui buồn hợp tan, tình thù nam nữ, lúc Quý Tiêu đọc đã không phải là lần đầu lén rơi nước mắt.
Thẩm Hoài vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau khóe mắt Quý Tiêu, cười nói: “A Tiêu tại sao giống a Nguyên vậy, nói khóc là khóc, trẻ con quá.”
Quý Tiêu tránh đầu mình khỏi ngón tay Thẩm Hoài, cúi xuống không nói.
Cậu vốn hay ngại ngùng, Thẩm Hoài chỉ cho rằng cậu lại đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng nhẹ nhõm, đứng thẳng người nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, đi vào nhà.
Quý Tiêu lúc này mới thở phào một hơi thật dài. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tạnh mưa, mây đen không giảm, ngược lại càng xầm xì nặng nề đè xuống, không biết lúc nào sẽ lại mưa tiếp.
Hôm nay Thẩm Hoài dậy sớm, lại chạy tới chạy lui rất nhiều nơi, lúc này không tính là mệt nhưng hơi oải.
Đi vào nhà, bên trong vấn vít toàn mùi hương của Quý Tiêu, lại có đồ nội thất được cậu sắp xếp gọn gàng. Thẩm Hoài nhìn thấy liền toàn thân thư thái, càng cảm thấy thêm phần ngọt ngào, đi đến mép giường nằm vật xuống, trong nét mặt tràn đầy thỏa mãn.
Ngày tháng như thế này cho dù thêm một trăm năm nữa, hắn cũng không chán.
Đang định nhắm mắt, một vật màu xanh ngọc lục bảo lọt vào tầm mắt Thẩm Hoài. Vật này hôm qua Thẩm Hoài thấy Quý Tiêu cất kỹ, nhưng không ngờ lúc này tại sao lại xuất hiện trên tấm chăn.
Trong phòng thiếu sáng, Thẩm Hoài cầm ngọc bội lên ngắm nghía. Đồ là đồ tốt, nhưng từ tay một hoàng hậu tặng ra lại khá keo kiệt. Thẩm Hoài khẽ hừ một tiếng, nghĩ lần sau gặp mặt nhất định phải đòi thêm vài thứ tốt cho a Nguyên.
Đầu ngón tay hắn lướt qua bề mặt ngọc bội, chạm vào hoa văn rời rạc lác đác, xoa xoa từng chút từng chút tới lui nhiều lần, lúc đang định ngủ thiếp đi, thì động tác xoa xoa dừng lại. Hắn giơ ngọc bội đó lên trước mắt mình, tỉ mỉ nhìn hoa văn trên đó, trong lòng lập tức ầm ầm sấm sét, thầm kêu không ổn.
Miếng ngọc bội này Quý Tiêu ngày ngày cất kỹ, hoa văn phượng hoàng trên đó, cậu đã từng nhìn thấy hay chưa?
Cơn buồn ngủ của Thẩm Hoài tan biến mất tăm mất tích, hắn bật dậy khỏi giường, hai bước chạy ra đến cửa, bất an nhìn Quý Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, giọng điệu mang theo do dự nói: “A Tiêu, ngọc bội này, ngươi quên cất hả?”
Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn nơi chỉ lộ ra một chút xanh biếc trong tay Thẩm Hoài, không tỏ rõ ý kiến ậm ừ một tiếng.
Phản ứng của cậu không tốt không xấu, không đủ để xua tan được nỗi bất an trong lòng Thẩm Hoài, nhưng cũng không đủ để khơi dậy sự lo lắng của hắn.
“Ngọc bội này hoa văn đặc biệt, a Tiêu, ngươi từng xem qua chưa?” Thẩm Hoài hỏi thăm dò, nắm chặt kín mít ngọc bội đó trong tay, không có ý định để Quý Tiêu nhìn thêm lần nào nữa.
![]()