Nhaminh [4,2%] Chương 20

[4,2%] Chương 20

0 0 đánh giá
Article Rating

Mùng 4 Tết, Thiệu Ngôn đến Viện nghiên cứu của Thẩm Dật lấy báo cáo kiểm tra đo lường độ xứng đôi.

Kết quả của báo cáo thể hiện, độ xứng đôi mới là 5.6%, biên độ tăng lên là 33.33%.

Ngón tay Thiệu Ngôn khẽ vuốt ve bản báo cáo, chưa kịp có thêm phản ứng gì, đã nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói âm trầm.

“Bởi vì chỉ số của anh quá thấp, tốc độ tăng lên trong giai đoạn đầu sẽ vượt qua trị số trung bình, nhưng tôi kiến nghị anh đừng lạc quan một cách mù quáng.” Thẩm Dật sau khi biết được kết quả kiểm tra đo lường, cảm thấy cần phải nói chuyện với hắn, sáng sớm đã chờ trong Viện.

“Không chỉ nghiên cứu về sự tăng lên của độ xứng đôi, trong các thí nghiệm tương tự khác, mọi sự tăng lên, đều thể hiện xu hướng càng lúc càng chậm lại.” Thẩm Dật dừng một chút, nhìn vẻ mặt lạnh xuống của Thiệu Ngôn, kiên trì nói ra kết luận của mình: “Lần này tăng lên nhiều như vậy, lần sau chưa chắc.”

Thiệu Ngôn đã có được kết quả mà hắn mong muốn, không muốn nghe y dong dài, xoay người bỏ đi.

Thẩm Dật lại không chịu dễ dàng từ bỏ, theo sau hắn cùng đi ra ngoài: “Huống hồ, bản thân loại hành vi đánh dấu này đã tràn ngập những nguy cơ không thể dự đoán.”

Thấy hắn vẫn một bộ dáng vẻ thờ ơ như cũ, Thẩm Dật nhịn không được chất vấn: “Anh có thể bảo đảm, anh sẽ không thương tổn đến tiên sinh không?”

Thiệu Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, trả lời một cách đương nhiên: “Tôi tất nhiên sẽ không thương tổn đếnngài ấy.”

Thẩm Dật lạnh lùng nói: “Rõ ràng tồn tại một phương án có thể đánh dấu an toàn trong vòng một phút, anh lại kiên trì tiếp tục phương án bốn tiếng có độ nguy hiểm cao. Bản thân cách làm này chính là một loại thương tổn.”

Thiệu Ngôn muốn phản bác, nhưng phát hiện mình không có lời gì để nói.

Vì thế duy trì im lặng.

Hắn không có cách nào thuyết phục đối phương, nhưng không vì vậy mà cho rằng mình sẽ gây ra chuyện thương tổn đến tiên sinh.

Nhưng ngay sau đó, một câu nói của Thẩm Dật, lại khiến hắn đứng bất động ngay tại chỗ.

“Cho dù anh muốn tiếp tục, tiên sinh dựa vào cái gì chịu phối hợp với anh?”

Thiệu Ngôn nhìn y thật sâu một cái, nghĩ đến cuộc điện thoại với Cố Khinh Ngư vào đêm giao thừa, khóe miệng giựt giựt. Hắn bỗng nhiên đi vài bước đến kệ sách bên cạnh, lấy ra một quyển sách từ trên đó.

Quyển sách có tên là 《Yêu và phù hợp: Bàn về hành vi thân mật đối với tác dụng thúc đẩy độ xứng đôi giữa AO》.

Hắn đưa sách tới trước mặt Thẩm Dật, dùng giọng điệu gần như khiêu khích nói: “Thẩm tiến sĩ, cuốn sách này của ngài viết rất hay, gần đây mỗi ngày tôi đều đang nghiên cứu, có rất nhiều thu hoạch. Anh có thể ký tên cho tôi không?”

Thẩm Dật bị hắn chọc giận đến mức cười lạnh không ngừng: “Anh, quả thực cố chấp ngu muội.”

***

Cố Khinh Ngư ở bên ngoài chơi bời đã đời suốt hai tuần, trong cuộc điện thoại gần nhất, cuối cùng lộ ra ý định trở về Bắc Kinh.

Thiệu Ngôn nói muốn đến sân bay đón anh, bị từ chối khéo.

Cố Khinh Ngư không nói khi nào anh trở về, hôm sau Thiệu Ngôn lại gặp được anh ở Cố trạch.

Trong khoảng thời gian Cố Khinh Ngư không ở Bắc Kinh này, Thiệu Ngôn mỗi ngày đều tới Cố trạch, đến thăm hai nhóc tì, thú cưng Desire của tiên sinh và con chó nhỏ Cà Phê tiên sinh tặng cho hắn.

Ai cũng nói chó mèo bất hòa, nhưng hai đứa nhóc này lại ở chung khá tốt.

Desire tính tình cao ngạo, khinh thường tranh đấu. Cà Phê vẫn là một chú chó con, đi đường liêu xiêu, cũng không có tính uy hiếp gì, ngược lại rất muốn kết bạn với Desire. Nó thường xuyên ngậm đồ chơi chạy đến trước mặt Desire, hưng phấn phe phẩy đuôi, hy vọng có thể khơi dậy sự chú ý của cô nàng. Còn Desire sẽ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc mắt một cái, tiếp tục lười biếng nằm trên cửa sổ phơi nắng.

Hôm nay, Cà Phê từ bên ngoài lao tới một chiếc lá đỏ bị gió thổi bay lung tung khắp nơi, ngậm trong miệng liêu xiêu chạy vào nhà, đặt trước mặt Desire như thể hiến vật quý. Desire liếc mắt nhìn nhìn chiếc lá, tựa như đang âm thầm đánh giá giá trị của phần “lễ vật” này, ngay sau đó duyên dáng duỗi người, nâng móng vuốt lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Cà Phê, xem như miễn cưỡng tiếp nhận phần ý tốt này.

Một màn này khiến người xem phải bật cười.

Khóe miệng Thiệu Ngôn cũng cong lên một độ cung nhỏ.

Đúng lúc này, hắn lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy Cố Khinh Ngư từ trên lầu đi xuống.

Trong nháy mắt đó, trái tim hắn giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Hô hấp nhẹ đi, thời gian cũng dường như dừng lại. Ánh mắt hắn không thể nào dời đi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, nhìn tiên sinh từng bước một đi về phía mình.

Cố Khinh Ngư đang định nói chuyện, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hơi sửng sốt.

Sau đó mới mở miệng: “Tới rồi?”

Thiệu Ngôn như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng thu lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Tiên sinh, anh đã trở lại?”

“Ừ.” Cố Khinh Ngư đi đến bên sofa ngồi xuống, thuận tay ôm Desire lên đặt trên đầu gối trêu đùa, hất hất cằm, ra hiệu cho Thiệu Ngôn cũng ngồi.

Nửa tháng không gặp, tiên sinh hình như lại gầy đi một chút, là do ở bên ngoài không ăn uống đàng hoàng sao?

Thiệu Ngôn suy đoán, ngồi xuống đối diện anh.

Cố Khinh Ngư lần này đã đi không ít nơi, mang về không ít quà. Anh sai người mang phần quà của Thiệu Ngôn và mẹ của hắn tới, mười mấy chiếc túi lớn nhỏ tinh xảo.

Không cần nhìn kỹ, đã biết đều rất đắt tiền.

Cố Khinh Ngư tuy rằng xuất thân danh môn, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế lại không hề thanh cao. Anh rất am hiểu cách thu phục lòng người bằng những chi tiết này, theo quan điểm của anh, chuyện gì có thểdùng tiền để có được, đều là chuyện đơn giản nhất trên đời này.

Thiệu Ngôn dưới sự ảnh hưởng của anh, mỗi lần đi công tác cho dù bận rộn đến đâu, cũng đều sẽ tỉ mỉ chọn lựa quà cáp.

Có điều, so với Cố Khinh Ngư người nào cũng có phần, quà phải dùng xe chuyên dụng để vận chuyển, ngay cả bác Hoàng quản gia với cậu làm vườn a Tang cũng có phần, thì Thiệu Ngôn thường chỉ chuẩn bị cho tiên sinh.

Thời gian đầu, quà của Thiệu Ngôn tặng cho Cố Khinh Ngư nhiều lần khiến anh phải líu lưỡi, trên người hắn dường như có một loại bướng bỉnh gần như cố chấp. Nếu Cố Khinh Ngư tặng hắn món quà trị giá 300 vạn, hắn không tặng lại 500 vạn, thì làm như sẽ ngủ không yên.

Cố Khinh Ngư thoạt đầu cảm thấy thú vị, Thiệu Ngôn là người duy nhất bên cạnh anh trước sau luôn kiên trì nguyên tắc có qua có lại, quả thực rất cao ngạo. Nhưng sau khi ở chung như thế một năm, anh liền đơn phương kêu ngừng, bởi vì nếu tiếp tục, chỉ sợ Thiệu Ngôn sẽ không chịu nổi, số tiền cực cực khổ khổ kiếm được trong một năm còn không đủ để đáp lễ.

Nhân tài không phải dùng như vậy.

Anh nói với Thiệu Ngôn: “Không bằng như vầy, nếu anh thật sự cảm thấy ngại ngùng khi nhận, thì cứ dùng công trạng để báo đáp tôi đi.”

Thiệu Ngôn quả nhiên không phụ sự hy vọng của anh, giúp anh kiếm tiền càng ngày càng ấn tượng, nhiều đến mức cho dù anh vung tay tặng siêu xe, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc nhận lấy.

Sau đó Thiệu Ngôn vẫn tặng quà cho anh, có lẽ là sợ anh từ chối nhận, giá trị đều không quá đắt, nhưng thắng ở chỗ đặt tấm lòng vào.

Với đủ kiểu thói quen trước đó, quà kỷ niệm lần này, Thiệu Ngôn cũng là sau khi nói lời cảm ơn, tự nhiên hào phóng nhận lấy.

Hai người trò chuyện rất nhiều về những trải nghiệm du lịch, sau đó nói đến công việc trong thời gian qua. Nghỉ Tết Thiệu Ngôn đến ở cùng mẹ, những lúc khác cũng không rảnh rỗi, thay tiên sinh đi một loạt đến nhà các quản lý cấp cao.

Cố Khinh Ngư tuy không đến, nhưng về mặt lễ tiết không hề thiếu sót.

Khi mọi việc gần như đã nói xong, bầu không khí thoáng an tĩnh trở lại.

Cố Khinh Ngư do dự một lát, mới mở miệng nói: “Tôi sẽ dặn bác Hoàng, tiếp tục giúp tôi chọn người thích hợp.”

Thiệu Ngôn sửng sốt, lập tức hiểu ra anh đang nói tới điều gì.

“Nhưng ……”

“Lần này không gióng trống khua chiêng, cố hết sức kín tiếng.” Cố Khinh Ngư biết nỗi lo lắng của hắn, lại giải thích: “Trước đây tôi không có kinh nghiệm, nhưng có lần trước ……”

Anh dừng lại một chút, để ý đến vẻ mặt của Thiệu Ngôn, rồi mới nói: “Tôi nghĩ, chắc là tôi có thể nhịn xuống, không dùng vũ khí.”

Thiệu Ngôn há há miệng, muốn nói gì đó, nhưng trong đầu lại không ngừng vang vọng câu tiên đoán như thần kia của Thẩm Dật: “Cho dù anh muốn tiếp tục, tiên sinh dựa vào cái gì sẽ phối hợp với anh?”

“Dựa vào cái gì sẽ phối hợp với anh …… Dựa vào cái gì sẽ phối hợp ……”

Hắn trầm mặc, làm cho Cố Khinh Ngư khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”

Cổ họng Thiệu Ngôn khô khốc, cuối cùng vẫn là không có thể nhịn xuống, hỏi ra: “Tiên sinh, không suy xét tiếp tục thử tôi nữa sao?”

Tiếp tục dùng hắn, đánh dấu chính mình sao?

Không phải anh chưa từng suy xét khả năng này, trên thực tế, trong khoảng thời gian ở nước ngoài, điều Cố Khinh Ngư suy nghĩ nhiều nhất, chính là chuyện này.

Mấy ngày đầu tiên, dấu vết để lại trên tuyến thể anh, vẫn luôn sót lại mùi tin tức tố của Thiệu Ngôn.

Mùi hương đó cứ khiến anh nhớ tới, tình hình đêm đó.

Trải nghiệm ngày hôm đó không thể nói là rất sung sướng, đánh dấu kéo dài đến bốn giờ, bất kể đối với Thiệu Ngôn, hay là đối với anh, đều là quá trình cực kỳ vất vả. Cũng may cuối cùng kết quả rất không tồi, hắn đánh dấu thành công, tình trạng bệnh tật của kỳ tình nhiệt phiền nhiễu anh nhiều năm như vậy, đùng một cái biến mất hoàn toàn.

Nếu không phải ……

Cố Khinh Ngư nhớ tới, hình ảnh khi đánh dấu thực sự kết thúc, anh và đối phương đối mặt. Khuôn mặt của Alpha không có gì để soi mói, nhưng thiếu đi vẻ ôn hòa và nghe lời của ngày thường, xuyên qua hàng mi dài cong vút và dày đặc kia, ánh mắt gần như buông thả, muốn nuốt anh vào bụng đó, khiến anh cảm nhận một mối nguy hiểm xưa nay chưa từng có, theo bản năng muốn tránh đi.

Trong nháy mắt đó, anh bỗng nhiên ý thức được, Alpha trước mắt này, tuy rằng tin tức tố không có tính uy hiếp, nhưng vẫn là một tồn tại đầy dã tâm, tràn ngập nguy hiểm.

Ánh mắt kia, khiến chuông cảnh báo của anh kêu vang.

Nhưng Thiệu Ngôn, chung quy cũng không phải Tô Dật Du.

Không phải đơn giản một câu chia tay, là có thể đá hắn một cái văng ra.

Huống hồ, Cố Khinh Ngư nghĩ, trên thực tế, là chính mình không thể rời khỏi Thiệu Ngôn.

Làm một Omega, đủ loại nhược điểm sinh ra đã có làm vướng chân anh, quản lý khối tài sản trong tay anh, mặc dù có đoàn đội ưu tú đến đâu, cũng khó tránh khỏi những lúc lực bất tòng tâm.

Mấy năm nay anh tốn quá nhiều tâm tư trên người Thiệu Ngôn, nỗ lực bồi dưỡng hắn thành trợ thủ của mình.

Anh tuyệt đối tín nhiệm hắn.

Anh không muốn sinh ra kiêng kị với hắn.

Lúc đó có lẽ là anh choáng váng, hoặc là do ham muốn trong kỳ tình nhiệt kỳ thao túng lý trí, mới có thể cảm thấy để Thiệu Ngôn giúp mình là một phương án không tồi.

***

“Ừ, không cần nữa. Tôi cảm thấy, có chút phiền toái, và hiệu quả quá thấp.” Anh nói như vậy.

Tuy rằng lấy cớ, nhưng sợ đau gì đó, Cố Khinh Ngư không nói nhiều. Mà mỗi lần đánh dấu liên tục bốn giờ, đối với kiểu người có năng suất cao như Thiệu Ngôn mà nói, hẳn là một lý do không thể nghi ngờ.

Ai ngờ, giây tiếp theo Thiệu Ngôn lấy ra một phần báo cáo đưa cho anh.

Cố Khinh Ngư nghi hoặc nhận lấy, nhìn thoáng qua, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Thiệu Ngôn giải thích: “Đây là báo cáo độ xứng đôi tôi đã làm sau đó, tăng lên 33.33%.”

Cố Khinh Ngư an tĩnh nhìn hắn, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã lạnh xuống. Thiệu Ngôn vẫn luôn rất hiểu anh đương nhiên đã nhìn ra, ý tứ rõ ràng trong mắt tiên sinh, là hy vọng hắn đừng nói tiếp nữa.

Thiệu Ngôn rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc trong đó.

Thật ra hắn cũng không bất ngờ.

Cuộc điện thoại trước đó của tiên sinh đã biểu đạt chính xác rõ ràng thái độ của anh, là do mình không cam lòng, cho rằng báo cáo này có thể thay đổi được điều gì đó.

Giọng của Cố Khinh Ngư truyền đến, hơi có vẻ chân thành thấm thía: “Thiệu Ngôn, vị trí của anh ở chỗ tôi, cực kỳ quan trọng.”

Rõ ràng là lời nói ngọt ngào như vậy, nhưng lọt vào tai Thiệu Ngôn, lại giống như rơi vào hầm băng.

“Alpha của tôi có thể là bất kỳ người nào, nhưng trợ thủ của tôi, đồng sự của tôi, lại chỉ có thể là anh. Nói như vậy, anh có thể hiểu không?”

“Tôi không muốn đánh mất anh, Thiệu Ngôn.”

“Đừng để tôi đánh mất anh.”

Loading

Bị cấp dưới có độ xứng đôi 4,2% đánh dấu

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x