Thiệu Ngôn xoay tay nắm cửa, chỉ hé ra một khe nhỏ, mùi tin tức tố Omega ngọt ngào lập tức ào ạt tràn ra.
Hắn nhất thời đứng yên, quay đầu nhìn Lâm Kỳ chằm chằm, người kia ngẩn ra vài giây rồi mới giải thích: “Tôi không thể đi, tôi phải canh chừng.”
Thiệu Ngôn im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói: “Được.”
Lúc này hắn mới đẩy cửa, sau khi vào trong vang lên một tiếng “cạch” thật khẽ.
Đây là đã khoá trái cửa phòng.
Lâm Kỳ mắt nhìn thẳng, lùi ra sau vài bước. Tận chức tận trách canh chừng ngoài cửa.
Đây là một căn phòng tổng thống tiêu chuẩn. Phòng khách rất rộng rãi, không có ai. Cửa thư phòng mở ra, bên trong dĩ nhiên cũng không có ai.
Thiệu Ngôn mắt không liếc ngang liếc dọc, hắn lần theo mùi tin tức tố quen thuộc, đi thẳng đến cửa phòng ngủ.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh.
Hắn lên tiếng, hơi nâng cao giọng: “Tiên sinh, là tôi.”
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Thiệu Ngôn đợi một lúc, rồi nói: “Vậy tôi vào nhé.”
Hắn đẩy cửa ra, mùi tin tức tố bên trong càng thêm nồng đậm. Gần như khiến người ta ngạt thở.
Thiệu Ngôn xoay người đóng cửa lại.
Trong phòng, cửa sổ cửa ra vào đều đóng chặt, rèm cửa bị kéo che kín mít. Tầm nhìn cực kỳ mờ tối, nhưng hắn vẫn lập tức nhìn thấy, Omega đang co rúm trên sofa.
Hắn bước tới, tin tức tố của Alpha đến trước cả bản thân hắn.
Mùi hương quen thuộc khiến Cố Khinh Ngư ngẩng đầu lên, anh ngồi ôm gối, cả người co lại thành một cục nhỏ xíu.
Thiệu Ngôn vươn tay ôm trọn anh vào lòng, khẽ gọi: “Tiên sinh.”
“Anh đến rồi?” Cố Khinh Ngư nhìn hắn, trông tình trạng dường như không quá tệ, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo
Nhưng Thiệu Ngôn biết tình hình có thể không lạc quan như vậy, nhiệt độ bên dưới tay hắn rất nóng.
Cố Khinh Ngư đưa tay cởi cổ áo hắn, hỏi: “Tại sao nhanh vậy? Tôi tưởng còn phải đợi rất lâu.”
Giọng anh rất nhẹ, động tác có chút gấp gáp, nhưng không có sức lực.
Thiệu Ngôn giữ tay anh lại, tự mình cởi, hắn liên tục hôn anh, khẽ xin lỗi: “Tôi không nghe lời ngài, mấy ngày trước đã đến đây rồi.”
Cố Khinh Ngư khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi đoán ngay mà.”
Chẳng mấy chốc họ đã cởi bỏ quần áo của nhau. Cố Khinh Ngư leo lên hông hắn, nhưng vì không còn sức, Thiệu Ngôn đưa tay đỡ anh một chút. Anh ngồi xuống, phát ra một tiếng thở ra thật dài.
Bọn họ ôm nhau một lúc, Cố Khinh Ngư lại hỏi: “Ở chỗ nào?”
Thiệu Ngôn nâng eo anh bắt đầu chuyển động, không chịu từ bỏ việc hôn anh cho nên giọng nói hơi không rõ: “Khu phố bên cạnh.”
“Vậy anh đến vẫn chưa đủ nhanh.” Cố Khinh Ngư nhận xét.
Anh ôm lấy cổ Alpha, bám vào hắn thật chặt, trên bề mặt làn da tiếp xúc của nhau đều là mồ hôi.
“Xin lỗi, tiên sinh. Tôi vừa rồi, đi ra ngoài một chuyến, đi hơi xa một chút.”
Thiệu Ngôn giải thích, động tác thuận theo mong muốn của anh.
Họ đã làm quá nhiều lần, Cố Khinh Ngư không cần mở miệng ra lệnh, Thiệu Ngôn cũng biết mình phải làm gì, để có thể khiến anh hài lòng.
Cố Khinh Ngư quả thực rất thỏa mãn, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh lần thứ nhất dưới sự phục vụ của hắn.
Sau khi cơn kích động ban đầu gần như muốn nhấn chìm anh qua đi, Cố Khinh Ngư bắt đầu lật lại chuyện cũ.
“Hắn ta phải trả giá.” Anh không nói rõ là ai, nhưng Thiệu Ngôn biết, người phải trả giá chính là Lý Minh Duệ.
“Sẽ.” Thiệu Ngôn hứa. Hắn không rút ra, tiếp tục chuyển động đều đặn và nhịp nhàng.
Hắn không cần nói thêm gì, chỉ một chữ đó là đủ.
Cố Khinh Ngư không hề nghi ngờ việc hắn nhất định nói được làm được.
Vì thế anh lập tức đổi sang chủ đề khác, anh nói: “Vậy tối hôm qua anh cũng ở đây.”
Ý anh là cuộc điện thoại tối hôm trước.
Rõ ràng người đang ở Paris, vậy mà giả vờ như vẫn còn trong nước, ỷ vào khoảng cách 10 vạn 800 dặm không thể làm gì hắn, nên mới dám làm xằng làm bậy như vậy.
Thiệu Ngôn chột dạ khựng lại một chút, bất ngờ bế bổng anh lên, sải bước tiến về phía giường.
Cảm giác kích thích kịch liệt khiến Cố Khinh Ngư lập tức quên mất chuyện tra hỏi, hoảng hốt ôm chặt vai hắn.
“Anh không sợ làm gãy thứ đó à.” Được đặt yên ổn trên giường, Cố Khinh Ngư mới cáu giận đạp hắn hai cái.
Thiệu Ngôn cúi người xuống, chắc nịch nói: “Sẽ không đâu.”
Mấy tiếng đồng hồ sau đó, bọn họ đều không thể phân tâm suy nghĩ chuyện gì khác.
Nhưng tình hình hôm nay không giống. Làm thế nào cũng không được.
Cuối cùng Cố Khinh Ngư rất tức giận, gồng cổ đưa tuyến thể tới bên miệng Thiệu Ngôn, nghiến răng ra lệnh: “Anh cắn tôi đi.”
Nhưng Thiệu Ngôn không nỡ cắn anh.
Hắn xoay người xuống giường gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu lễ tân mang lên mấy món đồ tiếp tế, ôm và hôn anh một lúc, an ủi: “Nghỉ ngơi một lát, chút nữa chúng ta thử lại.”
Đánh dấu tuy rằng rất đau, nhưng nếu tiếp tục làm nữa ……
Ánh mắt Cố Khinh Ngư làm như vô tình hướng xuống một nơi nào đó ở hạ thân hắn, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Ngày thường nhờ kiểm soát nghiêm ngặt nên mới miễn cưỡng chịu được. Nếu tiếp tục, liệu có nhẹ nhàng hơn đánh dấu trực tiếp không?
Thiệu Ngôn nhận ra cảm xúc của anh. Hắn nhanh chóng dọn dẹp đống lộn xộn trên giường và sàn nhà, bật hệ thống thông gió, mang anh vào phòng tắm, chỉ yên lặng giúp anh lau rửa sạch sẽ, không hề có bất kỳ động tác thừa nào.
Khi ra ngoài cả hai người mặc áo tắm chỉnh tề, làm tổ trên sofa xem tivi một lúc.
Trong lúc đó nhân viên khách sạn vào một lần, mang thức ăn và đồ dùng mới đến, đồng thời dọn rác và đồ dùng bị vứt đi.
Cố Khinh Ngư chỉ ăn được hai ba miếng, tay đã mềm nhũn không cầm nổi đũa. Thế là Thiệu Ngôn đút cho anh.
“Ăn nhiều một chút, không thì ngài không chịu nổi đâu.”
Cố Khinh Ngư nghe lời hắn, ngoan ngoãn ăn hơn nửa phần.
Dù không nói rõ, nhưng cả hai đều có chút dự cảm bản năng về chuyện sắp xảy ra.
Lần phát tình này sẽ không dễ dàng kết thúc. Và sự thật cũng đúng như thế.
Sau đó bọn họ lại làm thêm bốn năm tiếng nữa, cho đến khi Cố Khinh Ngư hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Anh yêu cầu Thiệu Ngôn đánh dấu mình.
Dù không nỡ làm anh đau, nhưng để nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện, Thiệu Ngôn vẫn phối hợp cắn xuống.
Nhưng, không có tác dụng.
Dù có rót vào bao nhiêu tin tức tố đi nữa, đều giống như muối bỏ biển. Hoàn toàn không có tác dụng.
Tuyến thể bị cắn đi cắn lại nhiều lần, biến thành máu thịt bầy nhầy.
Đến cuối cùng, Thiệu Ngôn hoàn toàn không thể cắn được nữa.
Nhưng tiên sinh trong lòng hắn vẫn liên tục nóng rực, run rẩy, chẳng cần kiểm tra kỹ hơn, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng thấy, triệu chứng phát tình của anh không hề giảm bớt chút nào.
***
“Tiên sinh cần tin tức tố của một Alpha có độ xứng đôi cao.”
Hơn hai mươi tiếng sau sự việc, Thẩm Dật dẫn theo trợ thủ từ trong nước bay sang. Sau khi xem xét tình trạng của Cố Khinh Ngư, y không quá ngạc nhiên, cũng dễ dàng đưa ra giải pháp.
“Độ xứng đôi của Lý Minh Duệ với tiên sinh là 90.4%, trừ phi chính hắn ta hoặc một Alpha có độ xứng đôi cao hơn thực hiện đánh dấu, nếu không ……”
Thẩm Dật không nói hết câu, nhưng Thiệu Ngôn hiểu. Nếu không, kỳ phát tình sẽ không thể nào kết thúc.
Không thể dùng hành động đánh dấu để chấm dứt kỳ phát tình, thì hoặc là nghiến răng chịu đựng cho qua, hoặc là, không chịu nổi mà gục ngã.
“Thuốc ức chế của anh thì sao?” Thiệu Ngôn vẫn luôn im lặng, lúc này cuối cùng không nhịn được mà hỏi y.
Nhưng Thẩm Dật đáp: “Những loại thuốc ức chế hiệu quả nhất mà tôi nghiên cứu được, từ lâu đã giao hết cho tiên sinh rồi.”
Lâm Kỳ đứng cách đó không xa nghe vậy, nhỏ giọng bổ sung: “Hôm qua đã dùng hai liều cho tiên sinh.”
Thẩm Dật do dự một lúc, mới nói: “Dùng thêm hai liều nữa đi, trước tiên để tiên sinh tỉnh táo lại đã.”
Y liếc nhìn Thiệu Ngôn, nhíu mày: “Đây là liều lượng tối đa, trong thời gian ngắn không được dùng thêm nữa.”
Thiệu Ngôn không nói gì, Lâm Kỳ liền thay hắn đồng ý.
Cố Khinh Ngư tỉnh lại, cổ họng anh khô khốc.
Việc đổ mồ hôi quá nhiều khiến anh cực kỳ khát nước, Thiệu Ngôn từ phía sau ôm anh, đút nước cho anh uống.
Thẩm Dật dùng những ngôn từ đơn giản nhất để giải thích tình hình hiện tại, lặp lại đề nghị của y: “Tiên sinh, đổi một Alpha khác đi.”
Cố Khinh Ngư an tĩnh lắng nghe, tựa vào vòng tay của Alpha ở phía sau.
Nghe xong anh nhìn Thiệu Ngôn một cái, ánh mắt dường như mang theo ngụ ý hỏi ý kiến.
Thẩm Dật thấy tình cảnh này, trong lòng lộp bộp một cái.
Omega đối với Alpha đã đánh dấu mình, có bản năng thần phục sinh ra một cách tự nhiên. Tiên sinh muốn tham khảo ý kiến Thiệu Ngôn, dường như cũng hợp lý.
Nhưng độ xứng đôi của họ thấp như vậy. Cũng sẽ sinh ra loại bản năng đó sao?
Lẽ nào, cho dù độ xứng đôi có thấp đến đâu, vì đã bị đánh dấu quá nhiều lần, cho nên vẫn sẽ sinh ra sự ỷ lại sao?
Y không kiềm được mà nảy sinh một liên tưởng nào đó.
Nếu như, ngay từ đầu người bất chấp mọi ý kiến phản đối kiên quyết đánh dấu tiên sinh là mình ……
Thì bây giờ sẽ như thế nào?
Cho dù thế nào, tình hình cũng không tệ hơn hiện tại đúng không.
Cho dù thế nào cũng không thể xuất hiện, tình trạng không thể bị đánh dấu như bây giờ.
Thẩm Dật thậm chí có chút không rõ, việc mình kiên trì đề nghị tiên sinh thay đổi Alpha, đến cùng là có tư tâm hay không.
Nhưng ít nhất, y đề nghị tiên sinh thay Thiệu Ngôn bằng một Alpha có độ xứng đôi trên 90.4%, chứ không phải là chính mình.
Như vậy thì không có gì đáng trách phải không?
“Thiệu Ngôn, anh nghĩ sao?” Thấy Thiệu Ngôn trước sau vẫn im lặng, Thẩm Dật bèn thay tiên sinh hỏi ra. Từ khi Thiệu Ngôn rời khỏi Âu Tân, y không còn gọi hắn là Thiệu tổng nữa, đó là điều đương nhiên.
“Cho dù thế nào, trước tiên hãy giúp tiên sinh thoát khỏi nguy hiểm, tình trạng hiện tại của ngài ấy không tốt lắm. Thiệu Ngôn, anh cũng ủng hộ đề nghị của tôi, đúng không?”
Thẩm Dật nhìn Thiệu Ngôn, nhưng Thiệu Ngôn không nhìn y, chỉ nhìn tiên sinh trong lòng mình.
Cố Khinh Ngư cũng đang nhìn Thiệu Ngôn, nghe Thẩm Dật nói vậy, anh mỉm cười yếu ớt, cũng hỏi hắn: “Phải không?”
Anh cũng ủng hộ, để tôi đổi sang một Alpha khác phải không? Một người có độ xứng đôi cao hơn. Một người đánh dấu hiệu quả hơn.
Thiệu Ngôn cụp mắt xuống.
Cố Khinh Ngư hơi thẳng người lên, anh vẫn không có chút sức lực nào, nhưng không hiểu sao, lại không muốn tựa vào hắn nữa.
Nhưng Thiệu Ngôn ôm lấy anh, lồng ngực rộng lớn áp sát vào tấm lưng gầy gò của anh.
Hắn khẽ nói: “Đừng.”
Cố Khinh Ngư hơi sửng sốt, Thiệu Ngôn tiếp tục thì thầm: “Tiên sinh, đừng đổi sang người khác.”
Hắn nói: “Thử lại với tôi đi, một lần không được, thì hai lần. Hai lần không được, thì thử thêm hai lần nữa.”
Thẩm Dật giận dữ chỉ trích hắn: “Thiệu Ngôn, anh đừng quá ích kỷ.”
Nhưng Thiệu Ngôn vẫn kiên định nói tiếp: “Tiên sinh, có thể cuối cùng vẫn không được …… nhưng tôi sẽ luôn ở bên ngài, cùng ngài chịu đựng, luôn luôn, bảo vệ ngài ……”
“Vì vậy, đừng đổi sang người khác. Được không?”
Cố Khinh Ngư khẽ cười, nói: “Ra ngoài đi.”
Mọi người đều khựng lại, Alpha đang ôm anh cũng cứng đờ người trong thoáng chốc.
Cố Khinh Ngư lần lượt nhìn Thẩm Dật, Lâm Kỳ, nói một cách rõ ràng: “Các anh ra ngoài.”
Thẩm Dật khó có thể tin nổi nhìn anh, còn Lâm Kỳ thì không có ý kiến gì, cậu ta quay người định đi, thấy Thẩm Dật chưa nhúc nhích, liền lên tiếng nhắc nhở: “Bác sĩ Thẩm?”
Cánh cửa được đóng lại lần nữa, trong phòng không còn một người thừa thãi nào.
Thiệu Ngôn hơi ngơ ngác, Cố Khinh Ngư nhìn hắn, nói: “Không phải nói muốn thử lại sao?”
Thiệu Ngôn giật mình hoàn hồn, nồng nhiệt hôn anh, phấn khích đề nghị: “Tiên sinh, chúng ta cùng nhau làm đến chết luôn đi.”
Cố Khinh Ngư: ……
Cố Khinh Ngư mí mắt giật giật, đẩy người ra.
“Thôi, vẫn là đừng thử nữa.”
Anh còn chưa muốn chết lắm.
Nhưng bị đè chặt lên giường đệm mềm mại, cuối cùng vẫn là chết lên chết xuống vài lần.