“Anh điên rồi.”
Cho dù chiều hắn đến thế nào, cũng không thể để mặc chuyện này. Đánh dấu bằng cách cắn lên tuyến thể, có lẽ còn có thể dựa vào thời gian và số lần mà tích lũy. Nhưng chỗ kia ……
Cho dù hai người bọn họ chết ở trên giường, cũng không thể thành công.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù độ xứng đôi giữa bọn họ rất cao đi nữa. Kể cả là 100%, Cố Khinh Ngư cũng sẽ không vui vẻ chấp nhận, để một Alpha đánh dấu vĩnh viễn lên người mình.
Một người bị người khác đánh dấu, đây là chuyện đáng để khen ngợi gì hay sao?
Thiệu Ngôn không bỏ qua sự kháng cự kiên định trong mắt Cố Khinh Ngư, cười hôn lên lòng bàn tay đang đẩy mình ra của anh, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, ngài đừng để bụng. Tôi chỉ là, ý tưởng bộc phát thôi.”
Cố Khinh Ngư khẽ hừ một tiếng: “Hy vọng anh chỉ là ý tưởng bộc phát.”
Anh cảm thấy không quá yên tâm, lại cảnh cáo lần nữa: “Sau này không cho phép nghĩ nữa.”
Thiệu Ngôn liên tục đồng ý.
Hắn không nhắc đến chuyện này nữa. Hiện tại, hắn có việc muốn làm hơn.
Cơ thể tiên sinh, giờ đây được hắn chăm sóc nên đã có chút thịt. Không còn gầy gò như hai năm trước, sờ vào cảm giác rất thích. HIện tại ẵm tiên sinh lên cũng không còn nhẹ bẫng như trước đây, có hơi hơi nặng. Cũng không nặng lắm, nhưng có thể khiến hắn yên tâm hơn một chút.
Những thay đổi này làm cho hắn rất có cảm giác thành tựu.
Thiệu Ngôn nghĩ, không thể đánh dấu, vậy thì không đánh dấu thôi.
Tiên sinh bây giờ đã là của hắn rồi. Bản thân chuyện này chính là một sự thật đã định. Có đánh dấu hay không, thực ra chẳng liên quan nhiều.
Nhưng mà, không thể đánh dấu được ư.
Tiên sinh ngọt ngào thế này, giống như một chiếc bánh thơm ngon lúc nào cũng tỏa hương thơm quyến rũ. Ai cũng có thể đến cắn một miếng, chỉ bởi vì hắn không thể đánh dấu.
Nhưng đây là lỗi của tiên sinh sao? Không, không phải là lỗi của tiên sinh. Là lỗi của hắn.
Tại sao, lại chỉ có thể dừng ở 36% cơ chứ?
Tin tức tố tiêm vào tuyến thể có thể nâng cao độ xứng đôi. Vậy, tiêm vào cung khang thì sao? Thiệu Ngôn không thể ngừng những suy luận và liên tưởng của mình lại.
Thiệu Ngôn không biết, đôi mắt xanh của hắn trở nên càng lúc càng thẫm lại, cơ thể hắn dường như cũng bắt đầu tỏa ra khí đen.
Hắn dùng sức lực dịu dàng nhất để va chạm với tiên sinh. Nhưng trong đầu không kìm được mà nghĩ, rốt cuộc có thể thử một lần không?
Chỉ thử một lần thôi.
Xem kết quả thế nào.
Hắn thực ra, là có thể vào được. Tiên sinh bảo vệ chỗ đó rất nghiêm ngặt, luôn không để hắn vào. Thiệu Ngôn cũng luôn kiềm chế, không chạm vào chỗ đó. Nếu hắn cố gắng thêm chút nữa, dụ dỗ tiên sinh, khiến anh mất lý trí, hoặc là, ngất đi. Thì liệu hắn có thể lén lút đi vào, thử một lần không?
Cổ họng Thiệu Ngôn khô khốc, cơ thể hơi run rẩy. Tay hắn đè lên vai tiên sinh, cố gắng không để lộ, dùng thêm chút lực. Hắn rất nhanh đã chạm đến nơi đó, việc này quá dễ dàng.
Nhưng tiên sinh lập tức nhận ra. Tiên sinh giơ tay đẩy vào ngực hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy cảnh giác.
Thiệu Ngôn vội vàng nhếch môi, khẽ xin lỗi.
“Xin lỗi, tiên sinh.”
“Tôi không phải cố ý ……”
“Tôi hứa, sẽ không chạm vào nữa.”
Cố Khinh Ngư quan sát biểu cảm của hắn.
Đôi mắt xanh của Thiệu Ngôn đã thu lại từ trạng thái dựng đồng, trở về dáng vẻ bình thường. Hắn rất chân thành, rất hoảng hốt, hoàn toàn là bộ dạng thật sự biết lỗi.
Cố Khinh Ngư đánh giá, có lẽ hắn đúng là không cố ý. Cố Khinh Ngư biết, Thiệu Ngôn vẫn luôn kiềm chế, hai năm qua, hắn chưa bao giờ tiến vào hoàn toàn. Vì một khi làm vậy, rất dễ vượt qua ranh giới.
Là người yêu, mình cũng không thể quá khắt khe. Càng huống hồ, hiện giờ hắn đang trong kỳ nhạy cảm. Alpha trong kỳ nhạy cảm, khó tránh khỏi hơi lỗ mãng.
Bàn tay vốn đang đẩy hắn ra thả lỏng một chút, nhưng không rút lại, thuận thế sờ lên cơ ngực căng cứng của Alpha. Cảm giác săn chắc mà vẫn đàn hồi đó rất tuyệt, Cố Khinh Ngư rất thích.
Thiệu Ngôn khó nhịn nổi thở dốc một tiếng. Cổ hắn bị kéo xuống đôi chút, Omega hôn hắn, khàn giọng nói: “Tiếp tục.”
……
Nửa đêm, Thiệu Ngôn trốn vào nhà vệ sinh, dùng một ống thuốc ức chế.
Cố Khinh Ngư nghe tiếng hắn rời giường, thoáng suy nghĩ, rồi đi theo.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh hắn đẩy kim tiêm vào tay mình. Thiệu Ngôn thở ra một tiếng thoải mái, ngẩng lên nhìn thấy anh qua gương, hoảng hốt vội rút kim ra, giấu ống tiêm sau lưng.
Như thể đang làm chuyện gì mờ ám.
Cố Khinh Ngư thở dài một hơi, bước tới nâng cánh tay hắn lên, dùng bông tẩm cồn lau sạch vết máu trên đó.
Lẳng lặng đè một lúc, rồi cầm lấy ống tiêm trong tay hắn, vứt tất cả vào thùng rác.
Cố Khinh Ngư không phải lần đầu tiên bắt gặp Thiệu Ngôn tự tiêm thuốc ức chế.
Bình thường thì cũng ổn, nhưng đến kỳ phát tình của anh, hoặc kỳ nhạy cảm của Thiệu Ngôn, cả hai đều khó có được sự thỏa mãn chân chính từ đối phương.
Bản thân Cố Khinh Ngư, thỉnh thoảng ở sau lưng hắn, cũng lén dùng thêm một chút thuốc ức chế.
Dù sao, sự thật này đối với thân phận bạn đời cố định của nhau, quả thực không mấy vẻ vang. Như thể bản thân mình rất vô dụng vậy.
Đối diện với ánh mắt lảng tránh chẳng biết nhìn đâu của Alpha, Cố Khinh Ngư cười khổ một tiếng. Anh khẽ hôn hắn, thủ thỉ đề nghị: “Thêm lần nữa nhé?”
…….
Trước khi ngủ, Thiệu Ngôn ôm Cố Khinh Ngư, giọng nói đầy dịu dàng, hắn hỏi: “Tiên sinh, tôi có thể không gọi ngài là tiên sinh nữa không?”
Cố Khinh Ngư bị rút sạch mọi sức lực, lười biếng tựa vào hắn, hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn gọi là gì?”
Trước khi Thiệu Ngôn kịp mở miệng, anh đã liếc hắn một cái mang tính cảnh cáo. “Nói trước, quá buồn nôn là không được.”
Thiệu Ngôn kềm nén cười lên một tiếng, rồi thấp giọng nói: “A Tịch.” Cố Khinh Ngư thoáng sững sờ.
“A Tịch, là nhũ danh của tiên sinh phải không?”
Cố Khinh Ngư có chút ngẩn ngơ. Đã rất lâu, không ai gọi anh bằng nhũ danh này nữa. A Tịch, là nhũ danh mà mẹ anh đặt cho anh.
Cố Khinh Ngư hoàn hồn, hỏi: “Làm sao anh biết?”
Thiệu Ngôn thần bí nói: “Không nói cho ngài.”
Một lúc sau, hắn thử gọi một tiếng: “A Tịch.” Cố Khinh Ngư cảm thấy tai mình nóng lên một cách khó giải thích.
Thiệu Ngôn lại nói: “A Tịch, sau này gọi tôi là Javier nhé.”
Cố Khinh Ngư hơi thắc mắc: “Javier? Cái tên này ……” Chẳng phải đã bị hắn vứt bỏ rồi sao?
Thiệu Ngôn dịu dàng nhìn anh: “Lần đầu tiên tiên sinh nói chuyện với tôi, chính là gọi tôi là Javier.”
Tại trại giam giữ thiếu niên đó, trong căn phòng thăm nuôi tối tăm, hình ảnh tiên sinh ngồi đối diện qua bức tường kính nhìn hắn, Thiệu Ngôn mãi mãi không thể quên.
Anh nói với hắn: “Javier, hãy theo tôi, tôi có thể cho anh thứ anh muốn.”
Kể từ ngày đó, hắn đã đi theo tiên sinh. Chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua.
Giờ đây, tiên sinh lại là a Tịch của hắn. Mà hắn, cũng là Javier của tiên sinh.
Hắn có thể bảo vệ được a Tịch của mình không?
Thiệu Ngôn nghĩ.
Chắc là được thôi.
Dù không muốn nhớ lại cũng không muốn thừa nhận, nhưng hắn vốn dĩ chính là Javier. Hắn là con trai của Diego Garcia, máu của kẻ ác chảy trong xương cốt hắn.
Hắn ngay cả đối với cha mình cũng có thể giơ dao chém xuống, thì với những kẻ rình rập thèm muốn trong bóng tối kia, có gì mà phải mềm lòng cơ chứ?
***
Bọn họ đã trao đổi tên gọi thân mật với nhau, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn ngầm hiểu ý mà giữ nguyên như cũ. Hắn vẫn gọi anh là tiên sinh, anh vẫn gọi hắn là Thiệu Ngôn.
A Tịch và Javier, là bí mật chỉ thuộc về bọn họ lúc ở trên giường. Dĩ nhiên, cũng không hẳn chỉ trên giường, đôi khi ở những nơi khác, khi họ chỉ có bọn họ.
Khi một trong hai người bọn họ, bất ngờ gọi đối phương bằng cái tên thân mật ấy. Bọn họ sẽ hôn nhau, những chuyện tiếp theo, tất cả đều nước chảy thành sông.
Đó căn bản không chỉ là tên gọi thân mật, mà giống như một ám hiệu hơn, là ám hiệu khi bọn họ cần nhau.
Thiệu Ngôn thuận lợi vượt qua kỳ nhạy cảm, nhớ lại ý tưởng của mình trong một khoảnh khắc nào đó vào lúc ấy, không khỏi cảm thấy nghĩ lại mà sợ một hồi.
Hắn chắc hẳn là điên rồi đúng không? Sao hắn có thể làm vậy? Nếu lúc đó hắn thật sự làm thế, tiên sinh chắc chắn đã đạp hắn ra ngay tại chỗ. Chuyện này, sao có thể lỗ mãng như thế? Phải tìm cách, phải chú trọng vào kỹ thuật chứ.
Cố Khinh Ngư phát hiện gần đây Thiệu Ngôn lại mua rất nhiều sách.
Anh lật xem qua loa, cũng không có gì quá kỳ quái, đều là sách liên quan đến phương diện chiến lược và thuật quản lý lòng người.
Không biết có phải là công việc kinh doanh gặp trở ngại gì không. Cố Khinh Ngư lười hỏi hắn, có gì cần, Thiệu Ngôn sẽ tự nói.
Công ty của Thiệu Ngôn phát triển nhanh như vậy, đương nhiên có một phần công lao của anh và Cố thị, đây là điều chắc chắn và khẳng định.
Mà Thiệu Ngôn trước giờ cũng không tránh né việc nhờ anh giúp đỡ. Cường cường liên thủ mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, điểm này cả hai đều cực kỳ rõ ràng.
Trên thực tế, Thiệu Ngôn ra ngoài phát triển, là một quyết định vô cùng đúng đắn. Cố thị nhờ vậy mà thu được nhiều lợi nhuận hơn, anh có thể tốn cái giá ít hơn, để mở rộng bản đồ kinh doanh rộng lớn hơn.
Đây chính là sự khác biệt giữa trợ thủ và đối tác sao?
Yêu ghê.