Không biết ai là người bắt đầu xé quần áo trước, đến khi lăn đến trên giường, thì cả hai đã trần trụi dán vào nhau.
Ngụy Vô Tiện thật cẩn thận sờ lên những vết sẹo giới tiên trên lưng Lam Vong Cơ: “Lúc đó, có phải rất đau không.”
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì.
Ngụy Vô Tiện hiểu rõ, cho dù đau, với tính cách của Lam Vong Cơ, cũng tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ, chỉ im lặng chịu đựng mọi chuyện.
Huống hồ nhiều năm trôi qua như vậy, vết thương đã lành từ lâu, những đau đớn lúc đó chắc chắn cũng đã sớm tiêu tán. Nhưng những gì từng phải chịu đựng, thì làm sao có thể dễ dàng phai nhạt như vậy được.
Ngụy Vô Tiện chuyển tay từ sau lưng ra đến trước ngực y, nhẹ nhàng vuốt ve vết lạc ấn kia trên ngực y, nhỏ giọng nói: “Vết lạc ấn này, có phải cũng liên quan đến ta hay không?”
Lam Vong Cơ chưa bao giờ có ý định giấu giếm hắn bất cứ điều gì, hơn nữa cho dù y có ý định giấu diếm, nếu Ngụy Vô Tiện thật sự muốn biết, chắc chắn cũng có thể biết được từ miệng người khác, cho nên không cần thiết phải giấu giếm.
Im lặng một lúc, Lam Vong Cơ mới nói: “Lúc đó, là ta uống quá nhiều.”
Nghe y kể về đoạn quá khứ mà mình chưa từng biết đến, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy chua xót trong lòng từng chút từng chút tích tụ.
Người này, một người tốt thế này, đã vì hắn mà chịu đựng nhiều như vậy, mà hắn lại không biết, trước giờ không hề biết.
Ngụy Vô Tiện hít hít mũi, sau đó dùng môi phủ lên vết lạc ấn trên ngực Lam Vong Cơ, cực kỳ trân trọng mà hôn lên, động tác cực nhẹ nhàng cực chậm rãi, cứ sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm đau y.
Mặc dù hắn biết những vết sẹo này đã lành từ lâu, cũng sẽ không còn đau nữa, nhưng lúc hôn lên những vết sẹo gớm ghiếc đó trên cơ thể vốn hoàn mỹ này, vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Thực xin lỗi, Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “Ngươi vĩnh viễn không cần nói với ta lời này.”
“Được, vậy ta sẽ không nói nữa.” Ngụy Vô Tiện cười, tiếp tục hôn lên vết lạc ấn trước ngực y, sau đó từng chút từng chút tiến lên, hôn qua xương quai xanh của y, hầu kết của y, rồi phủ lên môi y, cùng y hôn nhau trằn trọc trăn trở.
Tay hắn vân luôn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của Lam Vong Cơ, mà tay của đối phương cũng di chuyển khắp cơ thể hắn.
Sờ đến vết thương trên cổ tay hắn, Lam Vong Cơ mới buông tha đôi môi hắn, hỏi: “Vết thương này …”
Ngụy Vô Tiện không để y phân tâm, trực tiếp dùng nụ hôn tiếp tục chặn miệng y lại, nắm lấy tay y kéo ra khỏi cổ tay hắn, dẫn dắt y hướng xuống phía dưới cơ thể hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người khác chạm vào bộ phận này của mình, nhưng nghĩ đến người này là Lam Vong Cơ, đầu óc hắn liền gần như mất đi khả năng suy nghĩ, vừa nghĩ đến việc bọn hắn đang làm, chỉ không thể tự chủ được càng thêm hưng phấn vô cùng, một luồng nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Khi được lòng bàn tay nóng hổi bao bọc lấy, Ngụy Vô Tiện vô thức phát ra một tiếng than dài, tựa như một con thuyền cô độc phiêu bạt quá lâu được bao bọc trong dòng nước ấm áp, cảm giác an tâm và thỏa mãn chưa từng có. Hắn không nhịn được mà cọ chân vào Lam Vong Cơ, sau đó dâng tặng mình về phía Lam Vong Cơ.
Bàn tay của đối phương vô cùng ấm áp, là loại ấm áp mà cả hai đời hắn đều chưa từng cảm nhận được. Hơi ấm của y truyền qua khu vực nhạy cảm nhất, theo dòng máu chảy đến khắp chân tay xương cốt, cơ thể từng rất lạnh lẽo từng chút chút được sưởi ấm trở lại trong lòng bàn tay y.
Nhịp điệu chuyển động của bàn tay đối phương quá tốt, Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức nheo mắt lại, ngất ngây một trận rồi mới bắt đầu cảm thấy không thể thoải mái một mình, vì vậy cũng nắm lấy vật ấy của Lam Vong Cơ làm theo cách tương tự.
Hắn nghe thấy nhịp thở của đối phương đột nhiên nặng nề hơn, vật trong tay mình cũng hình như mơ hồ lại lớn hơn một chút.
Ngụy Vô Tiện đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó sự ngạc nhiên trong mắt chuyển thành nụ cười ranh mãnh.
Ngón cái lướt qua rãnh quy đầu, lại nghe thấy một tiếng thở gấp trầm thấp nguy hiểm của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hài lòng mỉm cười: “Lam Trạm, ngươi rất thích ta sờ ngươi như thế này, đúng không?”
Lam Vong Cơ nói không lại hắn, xưa nay cũng không nói nhiều gì, trực tiếp hôn lên miệng hắn, rồi tăng tốc độ tay lên.
Ngụy Vô Tiện ưm a hai tiếng, vô thức cũng làm ra hành động tương tự.
Cơn nóng bức ở bụng dưới hắn càng lúc càng cao, hắn gần như sắp không chịu nổi sự kích thích này nữa, nhịn không được thở hổn hển, run rẩy nói: “Lam ….. Lam Trạm, ngươi chờ đã …..”
Lời còn chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, đầu óc trong nháy mắt mơ màng. Đến khi hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình cũng có chất lỏng ấm nóng bắn ra từ trong cơ thể đối phương.
Vùi vào ngực Lam Vong Cơ, hắn vẫn còn thở hổn hển nặng nhọc, mất một lúc mới hơi bình tĩnh lại, bàn tay không thành thật kia lại bắt đầu di chuyển khắp nơi, thậm chí còn quệt chất dịch trắng đục trong tay lên khắp cơ bắp săn chắc ở bụng dưới Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản hắn, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, vuốt ve lưng hắn hết lần này đến lần khác.
“Lam Trạm.”
“Ừm.”
“Nếu như lúc đó, ta không chủ động tiết lộ thân phận, thì ngươi có nhận ra ta không?”
Lam Vong Cơ im lặng một lát, ôm thật chặt hắn vào lòng, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, đã không thể nhận ra ngươi sớm hơn.”
“Không phải đã nói là sẽ không nói lời này hay sao.” Ngụy Vô Tiện không vui bĩu môi, “Ngươi vừa mới nói, ta vĩnh viễn không cần nói với ngươi lời này, vậy ngược lại, ngươi cũng không thể lại nói lời này với ta nữa, Hàm Quang Quân, ngươi không thể khoan dung với chính mình, nghiêm khắc với người khác nha.”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”
Tuy biết rằng Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không cự tuyệt hắn, nhưng nghe được y hứa với mình, Nguỵ Vô Tiện vẫn rất là vui vẻ, có lẽ vì lúc nhỏ bị từ chối vô số lần, cho nên tình trạng hỏi gì đáp nấy, muốn gì được nấy như thế này hiện giờ khiến Ngụy Vô Tiện rất là hưởng thụ.
Quấn lọn tóc dài của Lam Vong Cơ vào giữa các ngón tay để nghịch, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Tuy ngươi không nhận ra ta trước, nhưng hẳn là không thể không có nghi ngờ gì đúng không?”
Quả nhiên, Lam Vong Cơ thừa nhận: “Ừm.”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, tò mò hỏi: “Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?”
“Rất sớm.”
“Bắt đầu từ Mạc Gia Trang phải không? Hay là …..”
“Thanh Hà.”
“Cật Nhân Bảo ở Thanh Hà?”
“Ừm.”
Ngụy Vô Tiện cẩn thận suy nghĩ lại tình huống lúc đó một chút, hỏi: “Là vì đám tẩu thi kia sợ ta sao?”
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi: “Vậy là thế nào?”
“Ngươi sợ chó.”
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: “Trước đây ngươi đã biết ta sợ chó?”
“Ừm.”
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: “Ngươi từ lúc nào biết ta sợ chó?”
“Năm đó, lúc ngươi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học.”
Ngụy Vô Tiện càng thêm mờ mịt: “Lúc đó ngươi làm thế nào biết ……”
Cố gắng nghĩ lại một hồi, Ngụy Vô Tiện hơi trợn tròn mắt lên, đột nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi! Lần đó ta bị linh khuyển của Kim Tử Hiên hù dọa nên trèo lên cây, lúc đó ngươi đang ở dưới gốc cây, có phải đã nhìn thấy ta không?”
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
“Vậy lúc đó tại sao ngươi không nói sớm chứ! Ngươi có biết lúc đó ta suýt té từ trên cây xuống không! Dưới gốc cây vừa có một con chó vừa có ……” Ngụy Vô Tiện oán trách một trận, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó sai sai, “Chờ đã, nếu như lúc đó ngươi đã biết ta ở trên cây, tại sao ngươi không kéo ta đi lãnh phạt gia quy? Còn giúp ta dắt chó đi nữa?”
Lam Vong Cơ hơi cụp mắt xuống, Ngụy Vô Tiện dường như rốt cuộc đã nhận ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Lam Trạm, mỗi lần ta ra ngoài mua rượu cũng đều bị ngươi bắt được, không phải lần nào cũng trùng hợp là ngươi đi tuần tra ban đêm như vậy chứ?”
Lam Vong Cơ không nói gì, Ngụy Vô Tiện càng thêm xác nhận nghi hoặc trong lòng: “Lam Trạm, ngươi quả nhiên là đang ôm cây đợi Tiện!” (sửa từ câu ‘ôm cây đợi thỏ’)
“……”
Đưa tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nheo mắt cười nói: “Lam Trạm, ngươi nói, có phải là từ lúc đó ngươi đã bắt đầu chú ý tới ta không? Nếu ngươi quan tâm đến ta như vậy, ngươi phải sớm nói chứ! Đúng rồi! Giống như lần trước đó, lúc ta ôm ngươi ngã ra bên ngoài bức tường, sao ngươi có thể nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi ngày hôm sau mới lôi ta đi lãnh phạt hả?! Đáng lẽ ngươi cứ trực tiếp đè ta xuống mà thi hành hình phạt ngay tại chỗ!”
“……”
“Ta nói sai sao? Lam Trạm, ta cảm thấy vành tai của ngươi hình như hơi đỏ lên, có phải bị ta nói trúng tâm tư rồi không? Ha ha ha ha ……”
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, trực tiếp đè người lên trên giường, hung hăng dùng nụ hôn chặn lại cái miệng lải nhải không ngừng kia.
Thịt ngon=)))