Trong cơ thể còn dư âm lưu luyến, Ngụy Vô Tiện vẫn hơi mơ mơ hồ hồ, đột nhiên thấy Lam Vong Cơ quấn mạt ngạch quanh cổ tay mình.
Động tác trông vô cùng trang trọng, như thể đang giao phó một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.
Mặc dù có chút không thoải mái, thậm chí giơ tay lên cũng tốn sức, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn giơ cổ tay lên nhìn nhìn, tò mò hỏi: “Lam Trạm, ngươi đây là tặng mạt ngạch của ngươi cho ta sao?”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu: “Ừm.”
Nhìn chằm chằm vào vân văn cuộn tròn trên mạt ngạch, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mạt ngạch này của nhà các ngươi, có phải có ý nghĩa đặc biệt gì không ha?”
Nhớ lại sự việc năm ấy không cẩn thận kéo mạt ngạch của Lam Vong Cơ tại Hội Thanh Đàm ở Kỳ Sơn, Ngụy Vô Tiện bĩu môi nói: “Lúc đó ta sơ ý kéo mạt ngạch của ngươi xuống, ngươi tức giận như thế, bây giờ lại tặng cho ta.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Mạt ngạch, trừ người mình yêu, người định mệnh ra, thì không thể chạm vào.”
Đôi mắt Ngụy Vô Tiện hơi mở to, lập tức cười nói: “Nói như vậy, hoá ra ta đã được ngươi xác định từ sớm như thế rồi.”
Hắn cười to mấy tiếng, mặc dù thân thể lẫn tinh thần đều rất vui vẻ, nhưng vẫn buồn ngủ không chịu nổi mà ngáp một cái.
Lam Vong Cơ thấy hắn quá sức mệt mỏi, hai tay đỡ eo hắn, thật cẩn thận rút ra khỏi cơ thể hắn.
Thấy y giống như chuẩn bị rời đi, Ngụy Vô Tiện chụp giữ lấy tay y: “Đợi một chút, Lam Trạm ……”
Lam Vong Cơ không biết vì sao hắn đột nhiên kéo mình lại, trở tay nắm lấy tay hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lát, mới nói: “Có một chuyện, ta muốn nói với ngươi.”
Lam Vong Cơ thấy hắn buồn ngủ hơi quá mức, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Không vội, ngươi nghỉ ngơi trước.”
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, cảm thấy chậm một chút cũng được.
Dù sao hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với Lam Vong Cơ thế nào, không bằng trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi nghĩ xong rồi lại nói.
Tuy hắn không nói nữa, nhưng vẫn luôn nắm chặt tay Lam Vong Cơ không buông, cơn buồn ngủ dâng lên từng đợt, chẳng bao lâu hắn đã buồn ngủ không chịu nổi, ngay cả mí mắt cũng khó mở ra, bất tri bất giác từ từ nhắm mắt lại.
Thấy hắn nhắm mắt giống như đã ngủ thiếp đi, Lam Vong Cơ chuẩn bị đặt tay hắn xuống, nhưng đối phương làm như cảm giác được y sắp rời đi, giật mình một cái trực tiếp tỉnh lại, đang từ tư thế nằm bật ngồi dậy, thậm chí thân thể khó chịu cũng không quan tâm, ôm chặt cứng Lam Vong Cơ như ôm một cọng rơm cứu mạng, giọng run rẩy nói: “Lam Trạm ngươi đừng đi!”
Lam Vong Cơ không khỏi sững sờ, hơi trợn to mắt.
Y đã từng nhìn thấy sự phóng túng buông thả của Ngụy Vô Tiện thời niên thiếu, cũng đã từng nhìn thấy sự cao ngạo của hắn trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng y chưa từng nhìn thấy hắn bối rối và hoảng sợ như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên đau đớn giống như bị thứ gì đó đột nhiên bóp chặt, Lam Vong Cơ lập tức vòng tay giữ lấy người đột nhiên ôm mình. Cảm giác được thân thể hắn vẫn đang run rẩy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không đi.”
Lam Vong Cơ nói không đi vậy thì nhất định sẽ không đi, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cứ ôm y thật chặt không rời như cũ, sợ y rời khỏi mình nửa bước: “Vậy ngươi đứng lên định đi đâu? Ngươi đừng đi, đừng rời khỏi bên cạnh ta.”
Lam Vong Cơ hôn lên trán hắn, cố gắng an ủi hắn: “Ta không đi luôn, ta đi lấy nước thôi.”
Ngụy Vô Tiện ngẩn người ra, ngơ ngơ ngác ngác nói: “Đi lấy nước làm gì?”
“Tắm rửa.”
Ngụy Vô Tiện vô thức nói: “Ta không muốn tắm, ngươi cứ ôm ta như thế này là được rồi.”
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, có chút khó khăn nói: “Không rửa sạch, sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Nếu là Ngụy Vô Tiện trong trạng thái bình thường, nhất định sẽ nhìn ra lúc này Lam Vong Cơ lộ ra một tia xấu hổ, nhân cơ hội trêu chọc y một phen. Nhưng có lẽ hắn có chút quá mệt mỏi, trong đầu cũng tràn ngập sự hoảng sợ cho rằng Lam Vong Cơ sắp rời xa hắn, hoàn toàn không có tâm tư nhàn rỗi để làm những việc này.
Tuy rằng hắn không rõ lắm vì sao không rửa sạch thì sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Lam Vong Cơ đã nói như vậy, thì chắc chắn có lý do của y.
Nhưng cho dù nói thế nào, hắn vẫn cứ không muốn rời khỏi Lam Vong Cơ.
Tuy đối phương có chút bất đắc dĩ, nhưng biết rằng sự khác thường của Ngụy Vô Tiện nhất định là có nguyên nhân, vì vậy tiếp tục không ngại phiền an ủi hắn, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn hết lần này đến lần khác. Cho đến khi cơ thể hắn không còn run rẩy nhiều nữa, Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng đồng ý để y đi lấy nước.
Được Lam Vong Cơ ôm thả vào trong nước ấm, cả người Ngụy Vô Tiện dường như cuối cùng cũng thả lỏng ra.
Hắn không biết vì sao hồi nãy mình lại đột nhiên ôm chặt Lam Vong Cơ không chịu buông như vậy, nhưng cũng không có sức lực để truy đến ngọn nguồn, hiện giờ suy nghĩ trong đầu chỉ là có nên trực tiếp nói với Lam Vong Cơ chuyện này hay không.
Chăm chú nhìn không rời vào khuôn mặt của đối phương, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện không biết lại bay đi đâu rồi.
Cho đến khi đối phương giúp hắn dùng khăn vải chà người, tay mò vào trong nước, lúc chạm vào chỗ nào đó đang nóng rát , Ngụy Vô Tiện không tự chủ được co rúm người lại, bất giác run rẩy nói: “Lam ….. Lam Trạm, ngươi muốn làm gì?”
Lam Vong Cơ mím môi, tựa hồ có chút khó mở miệng nói ra.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn y một hồi, lúc đang định hỏi, thì đối phương rốt cục mới lại lên tiếng: “Không lấy ra, sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Lấy cái gì ra?” Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, nhìn một vệt đỏ ửng lặng lẽ bò lên dái tai Lam Vong Cơ, lập tức hiểu ra ngay, bám vào mép thùng tắm, dùng tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, tại sao ngươi biết mấy chuyện này?”
Lam Vong Cơ không nói, chỉ im lặng giúp hắn tiếp tục rửa sạch.
Thấy bộ dạng y như vậy Nguỵ Vô Tiện thích không chịu nổi, tâm sự tạm thời bị gác sang một bên, không nhịn được nói: “Ngươi nói ngươi, hồi đó kêu ngươi xem Xuân Cung thì xấu hổ vô cùng, bây giờ ta mới phát hiện ngươi thế mà biết nhiều thứ hơn ta rất nhiều! Lam nhị công tử, ngươi nói xem ngươi học mấy thứ này ở đâu?”
Đang định tiếp tục trêu chọc một phen, Lam Vong Cơ đã vô cùng xấu hổ, tay vô tình trượt một cái, không cẩn thận ấn trúng một chỗ nào đó, Ngụy Vô Tiện lập tức rên lên một tiếng, thân thể mềm nhũn, nếu như không phải hắn đang bám ở mép thùng tắm thì sợ là đã có thể trực tiếp trượt xuống nước luôn, ngay cả lời định tiếp tục trêu chọc Lam Vong Cơ cũng quên nói, chỉ có thể run giọng nói: “Lam Trạm! Ngươi ..… ngươi cố ý phải không! Nói không lại ta thì ngươi liền … ngươi liền ….”
“……” Lam Vong Cơ bất lực giải thích: “Ta không phải …… Ngụy Anh, ngươi …… ngươi nhỏ tiếng một chút ……”
Ngụy Vô Tiện bất mãn nói: “Đây còn không phải do ngươi làm hay sao!”
Lam Vong Cơ không nói nên lời, chỉ có thể thả lỏng động tác trong tay, tiếp tục rửa sạch càng cẩn thận hơn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, động tác không thành thạo lắm, lúc Lam Vong Cơ bế hắn ra khỏi thùng tắm, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm giác như toàn thân trên dưới đều sắp tan rã.
Dựa vào ngực Lam Vong Cơ, hắn hình như không còn buồn ngủ nữa, đủ loại tình huống nhỏ đột ngột xảy ra trong thùng tắm vừa rồi khiến hắn vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Lam Vong Cơ, hiện tại đã bình tĩnh lại, xem ra là thời cơ thích hợp nhất.
Hắn chạm vào vết lạc ấn trên ngực Lam Vong Cơ, gọi y: “Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôn tồn đáp: “Ừm.”
“Có một chuyện, ta mãi vẫn chưa nói với ngươi.” Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Trước mắt ta còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết triệt để, nhưng, bây giờ chúng ta đã như thế này, ta cũng không nên giấu giếm ngươi chuyện gì.”
Các ngón tay của Lam Vong Cơ đang luồn trong mái tóc của hắn hơi khựng lại, trong lòng đột nhiên sinh rra dự cảm không tốt, cúi đầu nhìn người trong ngực mình, chỉ thấy hắn giơ cánh tay vẫn còn vết thương kia lên, nói: “Vết thương này, không phải do tà tuý bình thường để lại.”
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào vết thương đó, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
Thấy Lam Vong Cơ dường như cũng không có vẻ kinh ngạc lắm, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: “Lam Trạm, ngươi ….. ngươi có phải đã biết từ sớm không.”
Lam Vong Cơ nói: “Từng có suy đoán.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy ngươi có biết vết thương này là do lời nguyền gì không?”
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện thở dài, bất đắc dĩ nói: “Là vết thương của lời nguyền hiến xá.”
Lam Vong Cơ hơi trợn to mắt lên, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói: “Chuyện gì cũng có cái giá của nó, và đây, chính là cái giá cho việc ta trở về.”
“Nhưng ta không thể nào giết người khác để mình được sống, ta không làm được.” Hắn nhìn Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, ngươi có thể hiểu ý của ta, phải không?”
Nhận thấy thân thể đối phương trong nháy mắt cứng đờ, Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào trước ngực y, thở dài một hơi: “Ta tạm thời chưa tìm ra cách giải trừ lời nguyền này, mà lời nguyền này hình như có khuynh hướng càng lúc càng nặng hơn …… Nhưng cũng không sao, ta là ai chứ, không có gì có thể làm khó được ta. Ta nói với ngươi chuyện này, chỉ là cảm thấy ta không nên lại giấu ngươi bất kỳ điều gì nữa, hơn nữa hai người cùng nhau nghĩ cách vẫn luôn tốt hơn một người, phải không, Lam Trạm?”
Hắn giả vờ tỏ ra thoải mái, trên môi còn nở nụ cười, cố gắng làm cho bầu không khí bớt căng thẳng, nhưng giọng Lam Vong Cơ khi gọi hắn vẫn có chút nghiêm trọng: “Ngụy Anh ……”
Nghe thấy giọng nói của Lam Vong Cơ run rẩy, Ngụy Vô Tiện đặt ngón tay lên môi đối phương: “Ngươi khoan nói gì, ngươi hãy nghe ta nói đã.”
Hắn cười một cái, rồi nói: “Sống lại một đời này, ta vốn cũng không có việc gì quá lưu luyến, trở về làm gì cơ chứ? Cho nên ban đầu á, ta cảm thấy nếu lời nguyền phát tác thì cứ phát tác thôi, chết thêm một lần nữa cũng không sao. Nhưng ta thấy, bây giờ hình như ta không thể ra đi thoải mái như vậy được rồi.”
“Bởi vì có ngươi đó, Lam Trạm.” Hắn hôn lên khóe miệng Lam Vong Cơ, “Coi như là vì ngươi, ta cũng sẽ nhất định nhất định tìm ra biện pháp giải quyết, ngươi không cần quá lo lắng, trước mắt ta đã có ý tưởng sơ sơ rồi, không chừng qua vài ngày nữa, là có thể trực tiếp giải trừ nó hoàn toàn.”
Hắn tuy nói rất tự tin hùng hồn, nhưng trong lòng thật ra cũng không hoàn toàn nắm chắc, chỉ cảm thấy, giờ này phút này hắn phải nói gì đó để Lam Vong Cơ đừng lo lắng như vậy nữa, mặc dù có thể những lời này chỉ là vô ích.
Nếu chỉ có một mình hắn, vậy thì chẳng ràng buộc chẳng e ngại gì, tự do ra đi như một cơn gió. Nhưng bây giờ khác rồi, có người quan tâm đến hắn, và hắn cũng quan tâm người ta giống vậy.
Hắn không phải một mình bước đi trên thế giới này, mỗi một chuyện nhỏ gì của hắn, bất kỳ nỗi đau nào, thậm chí là cái chết của hắn, cũng đều sẽ ảnh hưởng đến người kia.
Hắn không biết Lam Vong Cơ sau khi nghe xong những lời này của hắn, trong lòng nghĩ gì, chỉ luôn cảm thấy mình nên nói thêm một chút gì đó để an ủi Lam Vong Cơ, nhưng lại không biết phải nói gì.
Hai người nhìn nhau im lặng một lát, Lam Vong Cơ ôm hắn thật chặt, tựa cằm lên đỉnh đầu hắn, nói với hắn: “Ta ở đây.”
Đặt một nụ hôn lên mi tâm của hắn , Lam Vong Cơ lặp lại: “Ngụy Anh, ta ở đây.”