Nhaminh [CHY] Chương 19: Con lừa chăm chỉ

[CHY] Chương 19: Con lừa chăm chỉ

0 0 đánh giá
Article Rating

Ôn Ngôn: “……” Có lúc rất muốn từ chức!

Dưới ánh mắt như thầy hiệu trưởng của trợ lý đặc biệt nhà mình, Ôn Ngôn chỉ có thể thành thành thật thật, an an phận phận xem các báo cáo được trình lên!

Quá phiền đi, còn không bằng về nhà xà nẹo với chim hoàng yến ……

Một chuyện tốn não, một chuyện hao eo, Ôn Ngôn ngẫm nghĩ hình như vẫn là chuyện sau tốt hơn!

Dưới sự trông chừng của trợ lý đặc biệt nhà mình, hiệu suất làm việc của Ôn Ngôn cả một buổi sáng lại rất cao, thấy sắp đến giữa trưa, cuối cùng đã đến lúc có thể nghỉ ngơi, chợt nghe Tống Minh Bách nói: “Buổi sáng ngài bắt đầu từ 9 giờ, đến bây giờ mới xem được hai bản phương án kế hoạch, tôi đã phân loại tất cả các dự án được báo cáo trong thời gian này cho ngài, loại cần gấp có 13 dự án, loại bình thường có 26 dự án, hiệu suất của ngài thật sự là quá chậm, tôi kiến nghị ngài nên thức suốt đêm để đọc hết các dự án cần gấp!”

Ôn Ngôn: “……” Không phải chứ, cách thức sử dụng con lừa chăm chỉ cũng không phải như vậy nha!

Ôn Ngôn định chờ trợ lý đặc biệt nhà mình đi rồi, thì mình cứ ký tên luôn, dù sao nhiều người đã xét duyệt như vậy rồi, cậu xem hay không xem cũng chẳng sao cả!

Tống đại tổng quản của chúng ta, làm như biết được bá tổng nhà mình nghĩ gì, ngay sau đó nghe thấy giọng nói không chút nhân tính kia vang lên: “Ôn tổng, đừng hòng giở trò gì nhé! Tuy rằng mọi người đều đã xem qua, cũng cần ngài xem lại một lần nữa!”

Ôn Ngôn giận mà không dám nói gì nhìn trợ lý đặc biệt của mình, nghĩ thầm, anh cũng đã xem thay tôi rồi còn muốn tôi xem cái gì nữa!

Tống Minh Bách dường như biết được suy nghĩ của bá tổng nhà mình, trực tiếp thở dài nói: “Tôi là trợ lý đặc biệt, ngài mới là bá tổng!”

Ôn Ngôn: “……” Vãi, người này có thuật đọc tâm phải không!

Tống Minh Bách: “Ôn tổng, đừng suy nghĩ vớ vẩn, tôi không có!”

Ôn Ngôn: “……” Còn nói là không có thuật đọc tâm!

Cuối cùng Ôn Ngôn vẫn là không thể lười biếng, cậu cần cù chăm chỉ xem từng dự án một, thời gian bất tri bất giác đã đến buổi tối.

Tiêu Thanh Hải ở trong nhà chờ đến 8 giờ tối vẫn không thấy tiểu bá tổng nhà mình trở về, anh có chút sốt ruột.

Đã nói 6 giờ sẽ trở về, bây giờ đã 8 giờ còn không thấy người đâu!

Tiêu Thanh Hải ngồi không yên, gọi điện thoại hiện giờ cũng không ai nhận, anh định ra ngoài tìm Ôn Ngôn, nhưng anh lại không biết Ôn Ngôn cụ thể ở chỗ nào.

Đúng lúc Tiêu Thanh Hải đang nóng ruột, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Ôn Ngôn lê thân thể mỏi mệt về nhà, cậu nhân tiện còn cầm về một đống hồ sơ gọi là dự án cầngấp, chưa duyệt xong ……

Tiêu Thanh Hải tiến lên, thay Ôn Ngôn cầm hồ sơ vào.

“Tại sao hôm nay tiên sinh về trễ như thế, trước đó tôi gọi điện thoại cho ngài, ngài cũng không nhận!”

Ôn Ngôn mỏi mệt nhìn chim hoàng yến nhà mình một cái, thở dài nói: “Hôm nay tôi giống như trải qua một ngày dưới mí mắt chủ nhiệm lớp, anh nói xem tôi có dám nhìn di động hay không!”

Tiêu Thanh Hải: “……” Hình dung của tiểu bá tổng nhà anh thật là độc đáo nha!

“Vậy tại sao sau đó không gọi điện thoại lại cho tôi, tôi lo lắng!”

Ôn Ngôn buông thõng tay kiểu mặc kệ mọi thứ: “Quá nhiều đồ, tôi cũng chẳng có tay để cầm di động, làm sao trả lời điện thoại cho anh!”

Tiểu bá tổng nhà anh đôi khi vẫn là thẳng nam đáng sợ, Tiêu Thanh Hải trong lúc nhất thời không biết phải nói gì ……

Chỉ có thể đổi đề tài: “Ngài ăn cơm chưa?”

Nghe thấy ăn cơm, đôi mắt Ôn Ngôn vụt một cái sáng bừng lên, cậu đã đói bụng nguyên một ngày!

Vẫn là chim hoàng yến nhà mình tốt nha, biết chừa cơm cho mình!

Trong lòng Ôn Ngôn vô cùng cảm động, sau đó lúc biết được chim hoàng yến nhà cậu cũng chưa ăn cơm, đang đợi cậu, sự cảm động Ôn Ngôn vọt thẳng lên tới đỉnh!

Nhưng, thêm tiền là không có khả năng thêm tiền, đời này cũng không thể thêm tiền!

Vì thế Ôn Ngôn lựa chọn khen ngợi nhiều một chút!

……

Chờ Ôn Ngôn rửa tay xong ngồi xuống bên bàn ăn, Tiêu Thanh Hải cũng đã bới hai chén cơm bưng ra.

Thấy chiếc chén nhỏ trên tay Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn tỏ vẻ đổi cho tôi cái chén to lại đây!

Hiện giờ tôi có thể ăn hết một con trâu!

Tiêu Thanh Hải thật sự làm theo ý Ôn Ngôn, đổi cho đối phương một cái chén to, sẵn tiện bới một chén cơm đầy!

Khoảnh khắc Ôn Ngôn cầm lấy chén cơm, thậm chí muốn rơi nước mắt, cuối cùng đã được ăn cơm!

Làm bá tổng thật sự quá khó khăn, phải biết rằng hồ sơ quá nhiều, ngay cả thời gian ăn cơm trưa cậu cũng không có!

Ôn bá tổng không hề bá tổng một chút nào ôm chén to bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon!

Tay nghề chim hoàng yến nhà cậu thật là tốt không có gì để chê!

Ôn Ngôn thật sự ăn hết một chén cơm.

“Hôm nay tại sao ăn nhiều như vậy?” Trải qua một thời gian ở chung Tiêu Thanh Hải đã biết được sức ăn của Ôn Ngôn, hôm nay Ôn Ngôn đột nhiên ăn nhiều như vậy Tiêu Thanh Hải cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Hôm nay bận quá!” Ôn Ngôn vừa chiến đấu với mấy hạt cơm cuối cùng, vừa không chút để ý nói.

“Bận đến nỗi không ăn cơm trưa?” Tiêu Thanh Hải có chút không chắc lắm hỏi lại.

Vì sao không chắc lắm, đó tất nhiên là vì ai dám không cho Ôn Ngôn ăn cơm cơ chứ, đối phương tốt xấu gì cũng là một bá tổng!

Trừ phi bản thân Ôn Ngôn không ăn muốn đói thành bệnh bao tử!

Dù sao trước đó Ôn Ngôn cũng không phải không có tiền án.

Nghe chim hoàng yến nhà mình hỏi chuyện, Ôn Ngôn yên lặng đặt cái chén đang liếm được một nửa xuống, gật gật đầu, bắt đầu cùng chim hoàng yến lên án sự “độc đoán” của Tống Minh Bách trong công ty!

Sau khi nghe Ôn Ngôn kể lại xong, Tiêu Thanh Hải quả thực là ông lão xem di động trong tàu điện ngầm.

Thế giới này quá huyền ảo rồi, nhất thời không phân biệt rõ ai mới là bá tổng, đây là bá tổng gặp gỡ Tống Bái Bì ha!

“Cho nên, cậu về trễ như vậy cũng là vì Tống Minh Bách kéo cậu lại làm thêm giờ?” Tiêu Thanh Hải hỏi.

Ôn Ngôn gật gật đầu, không sai, chính là như vậy, đều do tên Tống Minh Bách đó!

Tiêu Thanh Hải đưa tay về phía Ôn Ngôn: “Lấy ra đây!”

Ôn Ngôn không hiểu gì nhìn tay Tiêu Thanh Hải, không biết đối phương muốn thứ gì.

Nhưng hiện giờ cậu có một cơn xúc động, muốn đặt đầu mình vào trong tay Tiêu Thanh Hải ……

“Đưa hồ sơ mang về cho tôi xem thử!” Tiêu Thanh Hải nói với giọng điệu giống như ra lệnh.

“À, ờ, ờ!” Thu hồi suy nghĩ kỳ quái kia của mình, Ôn Ngôn cũng không cảm thấy có gì là không thể cho chim hoàng yến nhà mình xem, cậu trực tiếp lấy toàn bộ hồ sơ giấy tờ mang về ra.

Tiêu Thanh Hải sau khi nhận hồ sơ trực tiếp lật xem ……

Ôn Ngôn nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, cậu có một loại tự tin ngọt ngào đối với chim hoàng yến nhà mình!

Lại nói, đối phương chỉ là xem thử mà thôi, xem có hiểu hay không lại là chuyện khác, cho dù xem hiểu ……

Ôn bá tổng còn chưa nghĩ xong, đã thấy Tiêu Thanh Hải chỉ vào một điều khoản trên hợp đồng nói: “Điều này viết sau khi hoàn thành được chia 2% lợi nhuận, nhưng không viết rõ 2% lợi nhuận được chia là trên tổng lợi nhuận hay phần lợi nhuận vượt quá, nếu thật sự ký rồi, sau này có thể cũng chỉ là phần lợi nhuận vượt quá ……”

Ôn Ngôn nhìn theo hướng Tiêu Thanh Hải chỉ, quả nhiên hợp đồng viết không rõ ràng, Ôn Ngôn vỗ tay bốp bốp bốp bốp bốp bốp theo kiểu hải cẩu.

Wow, vận số chim hoàng yến nhà mình may mắn ghê, vừa lật một cái là có thể lật đúng chỗ có vấn đề!

Ôn Ngôn chỉ cảm thấy là vận số Tiêu Thanh Hải may mắn thôi, phải biết rằng, chuyện này ngay cả bá tổng cũng phải được đào tạo một cách có hệ thống, lấy đâu ra kiểu vừa lật một cái trúng ngay chóc.

Nhưng Tiêu Thanh Hải dùng sự thật để nói với Ôn Ngôn, anh chính là có thực lực này!

Ôn Ngôn cũng từ vỗ tay kiểu hải cẩu một cách khiếp sợ lúc ban đầu đến chết trân lúc cuối cùng ……

Cậu cũng không biết phải nói gì, nếu nói vận số may mắn, thì phương diện này hiển nhiên không phải do may mắn, nếu nói đối phương có thực lực, thì lúc đối phương gặp cậu còn đang ở công trường vác gạch!

Chẳng lẽ hiện tại thế giới đã cạnh tranh đến nỗi như vậy rồi sao?

Túm đại một người cũng có thể làm được công việc của bá tổng!

Nhưng có chim hoàng yến nhà mình chia sẻ, Ôn bá tổng cũng không hề có nguyên tắc lựa chọn nằm dài mặc kệ!

Có người giúp cậu làm còn không tốt hay sao, cậu phải tự mình vất vả như vậy làm chi!

Cậu còn lâu mới có suy nghĩ chuyện gì cũng phải đề phòng!

Có Tiêu Thanh Hải giúp đỡ, Ôn Ngôn cũng coi như được giải phóng khỏi các hợp đồng dự án.

Lúc cậu đang hưởng thụ ngâm bồn tắm thả lỏng, chim hoàng yến nhà cậu xem hồ sơ, lúc cậu đang hưởng thụ bữa ăn khuya, chim hoàng yến nhà cậu vẫn xem hồ sơ!

Đến khi cậu chuẩn bị ngủ, chim hoàng yến nhà cậu nói đã làm xong hết công việc.

Cái gì! Ôn Ngôn quả thực là khiếp sợ theo kiểu bá tổng!

“Nhiều hồ sơ như vậy đều xem xong rồi?” Ôn Ngôn có chút không chắc chắn hỏi lại.

Tiêu Thanh Hải trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Cái nào không có vấn đề để sang một bên, cái nào có vấn đề, vấn đề ở đâu cũng đều được đánh dấu chỉ ra!”

Ôn Ngôn thật sự không tin, cậu cầm những hồ sơ có vấn đề đã được Tiêu Thanh Hải duyệt qua, rút đại vài hồ sơ xem thử.

Không xem Ôn Ngôn còn có thể tự an ủi, Tiêu Thanh Hải có lẽ là may mắn, có lẽ là cũng qua loa đại khái giống như cậu, nhưng sau khi xem kỹ, Ôn Ngôn mới biết, mỗi một hồ sơ Tiêu Thanh Hải đều làm rất nghiêm túc!

Trong mắt Ôn Ngôn viết đầy hai chữ khiếp sợ, cậu biết mỗi người đều có bí mật nhỏ riêng, nhưng cậu vẫn nhịn không được hỏi: “Mấy chuyện này làm sao anh làm được?”

Cậu thật sự ruột gan cồn cào tò mò nha, chim hoàng yến nhà mình lợi hại như vậy sao, chẳng lẽ còn là một cao tăng giấu mình!

Phải biết rằng mấy việc này, không tốn ba bốn ngày, thì Ôn Ngôn cảm thấy mình sẽ làm không xong, ai ngờ Tiêu Thanh Hải chỉ mất một buổi tối, hiệu suất nhanh đến mức Ôn Ngôn cảm giác có phải mình đang mơ một giấc mơ diệu kỳ hay không!

Ai ngờ Tiêu Thanh Hải lắc lắc đầu, anh nói chính mình cũng không biết rõ tại sao, nhưng chỉ cảm thấy mấy chuyện này đều rất quen thuộc, nếu một hai phải tìm một lý do, thì chính là lần trở về sau khi đau đầu anh lập tức nghe hiểu được những nội dung Tống Minh Bách nói lúc trên xe.

Ôn Ngôn: “……” Đau đầu còn có được kỹ năng này á?

Ban đầu Ôn Ngôn cũng không tin lời Tiêu Thanh Hải nói, nhưng ngẫm lại chim hoàng yến nhà mình cũng không có lý do gì lừa mình nha, nếu đối phương thật sự là gián điệp do công ty khác phái tới không phải càng nên che giấu hay sao!

Ôn Ngôn không nghĩ ra, dứt khoát trực tiếp từ bỏ không nghĩ nữa!

Sau cơn khiếp sợ, Ôn Ngôn nâng cằm chim hoàng yến nhà mình lên nói: “Ngươi còn có bất ngờ thú vị gì mà trẫm không biết không!”

Chim hoàng yến nhà cậu thật sự là quá sức tuyệt vời, được chứ!

Ôn Ngôn chính là cứ thế thoải mái tự nhiên chấp nhận giả thiết chim hoàng yến nhà mình biết xem dự án và hợp đồng!

Chim hoàng yến nhà mình hiện tại từ lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đã tiến hóa thành kiểm tra được bất thường, làm ấm giường lớn!

Tuyệt, thật sự là quá tuyệt vời!

Sau khi biết chim hoàng yến nhà mình giúp mình làm xong việc, Ôn Ngôn hào phóng vỗ vỗ giường, tỏ vẻ tới đây nha, đi ngủ nha!

Đương nhiên ngủ này chính là ý trên mặt chữ!

Phải biết rằng Ôn Ngôn vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi ám ảnh về kỹ thuật của chim hoàng yến nhà mình!

Một đêm mộng đẹp, buổi sáng rời giường còn có chim hoàng yến nhà mình phục vụ chu đáo, Ôn bá tổng tỏ vẻ cuộc đời thật sự là sung sướng!

Chờ đến khi Ôn Ngôn ôm một đống hồ sơ chuẩn bị ra cửa đi làm, Tiêu Thanh Hải gọi đối phương lại ……

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x