Nhaminh [CHY] Chương 30: Cơm trưa tình yêu

[CHY] Chương 30: Cơm trưa tình yêu

0 0 đánh giá
Article Rating

“Tiên sinh, giữa trưa tôi có thể mang bữa trưa cho cậu không? Tôi một mình ở nhà cũng không có việc gì làm, muốn vì tiên sinh làm một vài chuyện trong khả năng cho phép.”

Ôn Ngôn nghe thấy buổi trưa còn có cơm trưa tình yêu của chim hoàng yến nhà mình, lập tức cảm thấy đi làm cũng không phải là một chuyện khổ sở như vậy!

Ôn Ngôn giữ giá gật gật đầu, trên mặt một bộ tỏ vẻ ‘Tôi thật sự không có cách nào với tiểu yêu tinh nhà anh‘, đồng ý với yêu cầu chim hoàng yến nhà mình, nhưng trong lòng sớm đã vui như hoa nở.

Hôm nay Ôn tổng tâm tình không tệ đi đến công ty, lúc cậu vừa đi đến thang máy chuyên dụng, làm như nhớ ra điều gì, lại mất tự nhiên đi tới chỗ quầy lễ tân.

Hắng hắng giọng, dùng giọng điệu không chút để ý nói: “Giữa trưa sẽ có người đến đưa cơm cho tôi, cô cứ trực tiếp cho người ta vào là được rồi.”

Hôm nay trước quầy cũng là người mới, cô nàng còn chưa biết ông chủ trông như thế nào, cho rằng chỉ là một nhân viên bình thường đang nói chuyện với mình, nàng ta có chút khó hiểu nói: “Công ty quy định, đồ ăn giao đến đều được đặt ở nơi chỉ định, đến lúc đó anh tự mình đến nơi chỉ định lấy là được!”

Ôn Ngôn sửng sốt, cái gì! Làm một bá tổng, chẳng lẽ cậu còn không xứng có người chuyên trách giao tận nơi?

Ôn Ngôn nghĩ có phải đối phương không nghe rõ nội dung hay không, vì thế lại nói lần nữa, giữa trưa người trong nhà sẽ qua đây đưa cơm cho mình.

Lần này cậu còn cố tình nhấn giọng vào ba chữ người trong nhà, cậu nghĩ như vậy đối phương hẳn là hiểu rồi đi!

Kết quả đối phương nhìn cậu một cái, vẫn rất quy củ nói: “Người trong nhà? Người trong nhà cũng không được! Công ty quy định ……”

Ôn Ngôn tức giận lật bàn.jpg

Ngay khi Ôn Ngôn chuẩn bị nổi giận, trưởng phòng hành chính đi ra, vội vàng trấn an Ôn Ngôn: “Ôn tổng, xin lỗi, nhân viên lễ tân mới đến này, không nhận biết ngài.”

Cảm xúc sắp sửa bùng nổ của Ôn Ngôn miễn cưỡng kềm nén lại, cậu nghĩ có lẽ người ta không nhận biết mình, cẩn thận đánh giá đối phương một chút, phát hiện tuổi của đối phương cũng không lớn.

Ôn Ngôn bèn thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi.”

Ai ngờ nhân viên lễ tân mới giống như là ăn thuốc súng vậy, bắt đầu lên tiếng mắng mỏ Ôn Ngôn ……

“Anh đừng nghĩ rằng anh là tổng tài thì ghê gớm, tổng tài thì có thể không tuân thủ quy định chế độ của công ty hả? Anh còn muốn hỏi tôi bao nhiêu tuổi, có phải anh muốn quy tắc ngầm với tôi không!”

Ôn Ngôn – người muốn quy tắc ngầm với đối phương: “……” Cô gái này xem quá nhiều tiểu thuyết Mary Sue bá đạo tổng tài rồi phải không!

Lại nói, giới bá tổng hiện giờ đã không còn lưu hành cái trò “Em đã thành công khiến cho tôi chú ý” này nữa rồi được chưa, chúng ta có xem tiểu thuyết làm ơn cũng phải bắt kịp thời đại chứ!

Ôn Ngôn xét thấy đối phương còn nhỏ tuổi nên cũng không so đo với đối phương, cậu còn định giải thích cho mình vài câu: “Thật ra tôi nghĩ ……”

Ôn Ngôn thật ra muốn nói, nếu là sinh viên mới tốt nghiệp thì có thể đi đến cơ quan nhà nước để lãnh phúc lợi ……

Ai ngờ người ta căn bản không cho cậu cơ hội mở miệng.

“Nghĩ cũng không được, nghĩ cũng có tội!”

Khóe miệng Ôn Ngôn giật giật, hoàn toàn không có mong muốn giao tiếp với loại người này.

Tuy nói cậu là bá tổng, nhưng cậu cũng sẽ không nhàm chán đến mức gây khó dễ cho đối phương, khăng khăng phải đuổi việc người ta.

Ôn Ngôn cảm thấy, người này có thể được tuyển dụng hẳn là có năng lực, cậu trực tiếp dặn dò hành chính hai câu rồi đi vào thang máy chuyên dụng của mình, ai ngờ đối phương giống như còn chưa phát tiết đủ vậy, cứ ở kia nói mãi ……

“Có tiền thì ghê gớm à, còn có thang máy chuyên dụng, không thấy nhiều người đang xếp hàng chờ thang máy như vậy hay sao!”

“Chỉ vì anh là tổng tài thì có thể làm lơ quy định chế độ của công ty hả! Còn tùy tiện cho người khác vào, nơi này là công ty, không phải nhà của anh!”

“Còn dám khinh thường những người ở tầng chót chúng tôi, đừng quên anh là dựa vào chúng tôi mới có hôm nay!”

Trưởng phòng hành chính ở bên cạnh cảm thấy ngón chân sắp moi đất tới nơi, đây những lời nói trẻ trâu gì vậy, rốt cuộc là ai cho cái thứ này vào đây!

Nhưng suy nghĩ của trưởng phòng hành chính cũng giống như Ôn Ngôn, đối phương có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp vào được đây, khẳng định là có bản lĩnh ……

Cứ như vậy nhân viên lễ tân mới an ổn vượt qua một ngày ……

Nhân viên lễ tân mới này tên là Dương Vũ Đình, cô sinh ra ở một gia đình bình thường, nhưng đam mê xem tiểu thuyết cẩu huyết bá đạo tổng tài yêu tôi, cô cũng trở nên mê muội trong đó, hy vọng mình một ngày nào đó cũng có thể giống như vai chính, từ chim sẻ biến phượng hoàng.

Lúc đầu cô thật sự là không nhận ra Ôn Ngôn, hơn nữa ngày đầu tiên làm người mới cô cái gì cũng không hiểu, dưới tình huống này cứ làm theo quy định chế độ của công ty thì chắc chắn sẽ không sai.

Chỉ là bước ngoặt bất ngờ, sau khi trưởng phòng hành chính xuất hiện nói ra thân phận của Ôn Ngôn, cô shock toàn tập luôn rồi!

Đây còn không phải là mở đầu của tiểu thuyết ‘Tổng tài bá đạo yêu tôi’ kinh điển hay sao!

Lần nào cũng là nữ chính không cẩn thận đắc tội đối phương mới khiến cho tổng tài chú ý.

Dương Vũ Đình cảm thấy trời cao cuối cùng đã bắt đầu chiếu cố mình, cô cũng khẳng định mình là cô gái định mệnh do trời cao lựa chọn, thế là cô trực tiếp tương kế tựu kế!

Tự đắp nặn chính mình thành hình tượng nữ chính ngốc bạch ngọt, như vậy hẳn là có thể thêm nhiều điểm ở trong lòng bá tổng đúng không!

Cuối cùng cô phát hiện hiệu quả còn thật sự khá tốt, ít nhất Ôn Ngôn chắc chắn là có ấn tượng sâu sắc đối với cô!

Hơn nữa cuối cùng Ôn Ngôn còn không đuổi việc cô, vậy bốn bỏ năm lên không phải là Ôn Ngôn có ý tứ với cô hay sao!

Bằng không ai chịu đựng nổi cấp dưới làm như vậy, trừ phi có nguyên nhân khác!

Dương Vũ Đình tự nhận là đã tìm ra đáp án, cô cảm thấy mình nên cố gắng không ngừng!

Ôn Ngôn cũng không để tâm đến sự cố nhỏ buổi sáng, loại người râu ria này, cậu cũng không có tâm trí nhớ lâu, bởi vì hiện giờ có cuộc kiểm tra nghiêm túc hơn đang chờ cậu!

Ôn Ngôn giống như học sinh tiểu học đến lớp bị giáo viên kiểm tra, thành thành thật thật đứng trước mặt Tống Minh Bách – thầy Tống, chờ thầy Tống làm công tác kiểm tra.

Tống Minh Bách lật xem những hồ sơ tối hôm qua Ôn Ngôn làm thêm giờ để phê duyệt, hắn cho rằng Ôn Ngôn chỉ là ký đại tên mình vô cho xong việc, nhưng sau khi nhìn thấy những hồ sơ có vấn đề được Ôn Ngôn đánh dấu ra, Tống Minh Bách cảm thấy bá tổng nhà hắn hẳn là đã xử lý một cách nghiêm túc.

Nhưng nhìn hiệu suất này, Tống Minh Bách lại bắt đầu hoài nghi ……

Bá tổng nhà hắn từ khi nào hiệu suất cao như vậy!

Tiếp nhận được ánh mắt nghi ngờ của Tống Minh Bách, Ôn Ngôn ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, trước đó quá kích động rồi, hôm nay trực tiếp mang đến tất cả những hồ sơ đã phê duyệt, đáng lẽ nên chia ra mang mấy ngày, thật là thất sách!

Nhìn chằm chằm ánh mắt gây sức ép kia của Tống Minh Bách, Ôn Ngôn gượng gạo kéo ra một nụ cười: “Tối hôm qua tôi tương đối có linh cảm!”

Tống Minh Bách: “……” Anh coi mình đang viết tiểu thuyết hả, lại còn linh cảm!

Đây là chuyện có thể giải quyết dựa vào linh cảm à?!

Tống Minh Bách càng nhìn Ôn Ngôn, càng cảm thấy trong đó có gian trá gì đó!

Hắn lại lấy ra một hợp đồng mới đưa cho Ôn Ngôn ……

Ôn Ngôn vẫn chưa hiểu ý tứ của trợ lý đặc biệt nhà cậu, đã nghe Tống Minh Bách chậm rãi mở miệng nói: “Anh phê duyệt một hợp đồng ngay tại chỗ cho tôi xem, coi như kiểm tra!”

Ôn Ngôn: “……” Hừ, kiểm tra mẹ anh á!

Sau đó thấy Ôn Ngôn bày ra dáng vẻ vô cùng tổn thương, bắt đầu lên án hành vi xấu xa của Tống Minh Bách: “Anh không tin tôi!”

“Tôi cúc cung tận tụy vì công ty như vậy, anh còn hoài nghi tôi! Anh nói không phải tôi làm thì ai làm!” Ôn Ngôn muốn dùng cách gây sự vô cớ để đánh lạc hướng sự chú ý của Tống Minh Bách, bàn tính nhỏ của cậu đánh vang lạch cạch.

Ai ngờ, Tống Minh Bách đẩy đẩy cặp mắt kính trên mũi nói: “Cho nên tôi yêu cầu chứng minh!”

Ôn Ngôn: “……” Dao của tôi đâu!

Dưới những trò chọc cười của Ôn Ngôn, Tống Minh Bách vẫn không có thể bắt Ôn Ngôn tự chứng minh, dù sao hắn cũng không phải là giáo viên, không có thời gian nhìn chằm chằm Ôn Ngôn!

Ôn Ngôn chẳng còn cách nào, cậu đặt hồ sơ sang một bên, hiện giờ chắc chắn không thể xem, bằng không chẳng phải sẽ lộ tẩy sao.

“Tôi chờ lúc có linh cảm lại xem!” Ôn Ngôn không chịu biểu diễn ngay tại chỗ cho Tống Minh Bách xem, Tống Minh Bách cũng đành bỏ cuộc bó tay với Ôn Ngôn.

Ngay khi Tống Minh Bách chuẩn bị đi ra ngoài làm việc của mình, Ôn Ngôn lại kêu hắn lại ……

“Đây là chuẩn bị biểu diễn một lần có linh cảm ngay tại chỗ cho tôi xem hả?” Tống Minh Bách trêu chọc Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn ho nhẹ một tiếng, cậu làm bộ tỏ ra hờ hững thờ ơ: “Chút nữa buổi trưa không cần chuẩn bị cơm trưa cho tôi.”

Tống Minh Bách: “?” Hắn không hiểu lắm ý nghĩa câu nói này của Ôn Ngôn.

Tuy nói Tống Minh Bách làm trợ lý đặc biệt cho Ôn Ngôn, rất nhiều chuyện đều là hắn hỗ trợ Ôn Ngôn xử lý, nhưng loại chuyện nhỏ như cơm trưa này cũng không phải là nhiệm vụ của hắn.

Ngay khi Tống Minh Bách còn đang nghiền ngẫm dụng ý của bá tổng, lại nghe Ôn Ngôn dùng giọng điệu sủng nịch nói: “Haizz, không có cách nào, chim hoàng yến nhà tôi quá dính người, khăng khăng muốn mang cơm trưa đến đây cho tôi, tôi cũng là hết cách.”

Hiện giờ Tống đại tổng quản mới hiểu ý, đây là bá tổng nhà hắn đang bí mật khoe khoang với hắn đó ha?

Khẳng định là cái tên yêu phi kia bỏ bùa hoàng đế anh minh nhà hắn!

Tống Minh Bách âm thầm gắn cho Tiêu Thanh Hải cái mác yêu phi.

Khoe khoang xong Ôn Ngôn xua xua tay kêu Tống Minh Bách đi ra.

Sau đó cả người cậu rũ rượi trên ghế làm việc, Ôn Ngôn cái gì cũng không làm, cảm thán nói: “Một buổi sáng quá mệt mỏi mà!”

Ôn Ngôn hiện giờ cảm thấy ứng phó với trợ lý đặc biệt nhà cậu, tính ra còn mệt hơn ứng phó với Tiêu Thanh Hải, ít nhất Tiêu Thanh Hải sẽ không kiểm tra cậu!

Nhớ tới lát nữa Tiêu Thanh Hải sẽ mang cơm trưa cho mình, Ôn Ngôn lại cảm thấy bản thân hăng hái lên!

May mắn vẫn có một hi vọng!

Ôn Ngôn nhìn thoáng qua hồ sơ lại chất thành núi ở bên cạnh, lúc này cậu không hề có chút xíu cảm giác hoảng loạn nào ……

Sau khi cảm thấy đã có bản hack Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn đi làm ngay cả lười biếng cũng lười biếng một cách đúng lý hợp tình!

***

Tiêu Thanh Hải chuẩn bị xong đồ ăn cho Ôn Ngôn, trực tiếp gọi xe đến dưới toà nhà công ty Ôn Ngôn, kết quả lúc muốn vào, lại gặp phải tình huống.

Lúc Tiêu Thanh Hải cầm hộp cơm trưa định kêu lễ tân mở cửa cho anh, thì thấy đối phương trực tiếp quay mặt đi ……

Trước đó Dương Vũ Đình thấy có người cầm hộp cơm đi vào, trong lòng cô hiểu ngay, người này chính là “Người trong nhà” mà trước đó Ôn Ngôn đã nói.

Cô đánh giá cách ăn mặc đối phương từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện những thứ trên người đối phương cũng không nhìn ra được nhãn hiệu nổi tiếng, cô nghĩ thầm chẳng lẽ cũng là một bá tổng?

Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, người trong nhà của Ôn Ngôn sao có thể không phải là bá tổng chứ! Cho dù không phải là bá tổng, vậy cũng là nhân vật trên cơ bá tổng!

Dương Vũ Đình cảm thấy ngày đi làm đầu tiên đã có thể gặp phải hai bá tổng có ý tứ với mình, nhất định là trời cao đang kiểm tra cô, cô càng thêm khẳng định suy nghĩ mình chính là cô gái trời chọn.

Vì thế nhìn thấy Tiêu Thanh Hải đi về phía mình, Dương Vũ Đình lập tức bật mode diễn sâu ……

Lúc đối phương kêu cô mở cửa, cô dứt khoát trực tiếp không phản ứng đối phương.

Tiêu Thanh Hải bị thái độ của nhân viên lễ tân làm cho ngây ngốc trong một giây, anh nhíu nhíu mày, gõ gõ mặt quầy mở miệng nói một lần nữa: “Làm phiền mở cửa giúp tôi! Cảm ơn!”

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x