Ôn Ngôn từ sau khi lấy lý do dưỡng thân thể vẫn luôn cự tuyệt chim hoàng yến nhà mình, Tiêu Thanh Hải cũng đều nghe theo Ôn Ngôn không nói gì thêm.
Sau lần trúng thuốc trước chỉ là một việc ngoài ý muốn, Tiêu Thanh Hải cũng không cưỡng ép tiểu bá tổng làm chuyện gì, nhưng anh luôn có một hứng thú xấu xa là thích xem tiểu bá tổng khẩn trương, cho nên Tiêu Thanh Hải một mực không chịu nói rõ, chỉ để lại Ôn Ngôn lúc nào cũng hoảng hốt sợ sệt ……
Mấy ngày nay có Tiêu Thanh Hải hầu hạ, Ôn Ngôn cũng trực tiếp cho dì Vương một kỳ nghỉ dài hạn, kêu bà chăm lo con cái cho đàng hoàng, về phần tiền lương, Ôn Ngôn cũng kêu đối phương yên tâm, cậu sẽ chi trả như mọi khi.
Sau khi Ôn Ngôn ngắt cuộc điện thoại với dì Vương, Tiêu Thanh Hải cũng tới kêu Ôn Ngôn ăn cơm ……
Lúc Ôn Ngôn đi đến phòng ăn vừa mới ngồi xuống dùng cơm, Tiêu Thanh Hải gọi cậu lại.
Ôn Ngôn không hiểu nguyên nhân nhìn Tiêu Thanh Hải, người này có ý gì, chỉ vì cậu không chịu thực hiện hợp đồng, cho nên hiện giờ ngay cả ngồi cũng không cho cậu ngồi sao?
Tiêu Thanh Hải làm như nhìn hiểu đôi mắt lên án kia của Ôn Ngôn, anh lấy ra một cái đệm từ bên cạnh, tri kỷ đặt lên chỗ ngồi của Ôn Ngôn.
“Cậu không phải bị bệnh trĩ sao, ngồi như vậy sẽ thoải mái một chút.” Tiêu Thanh Hải còn chu đáo vỗ vỗ cái đệm cho Ôn Ngôn, thử độ mềm xốp của cái đệm.
Ôn Ngôn cười gượng gạo: “Anh thật là tri kỷ ghê nha!” Tự mình nói xạo, có khóc cũng phải nuốt trở về!
Tiêu Thanh Hải sau khi thấy Ôn Ngôn ngồi xuống liền đi vào phòng bếp bưng thức ăn.
Đến khi Ôn Ngôn thấy được đồ ăn Tiêu Thanh Hải lấy ra, cảm giác mặt mình đều tái đi rồi!
Đây đều là mấy thứ gì!
Cháo cải bó xôi, giá xào hẹ, cần tây xào rau diếp ngồng ……
* Rau diếp ngồng:
Thịt đâu! Thịt vầy là bỏ nhà ra đi hả?
Tiêu Thanh Hải thấy sắc mặt tái xanh kia của Ôn Ngôn, nhịn cười mở miệng: “Tiên sinh không phải bị trĩ sao, ăn mấy món này tốt cho bệnh trĩ!”
Ôn Ngôn: “……” Anh im miệng đi!
Ôn Ngôn hiện tại không thể nói, ai da, tui không bị bệnh trĩ, nhỡ cậu nói như vậy chim hoàng yến nhà cậu biểu diễn cảnh sói đói vồ mồi với cậu thì làm sao đây, với kỹ thuật nát bét kia của chim hoàng yến nhà cậu, cậu thật sự không muốn bị ăn đâu!
Hiện giờ Ôn Ngôn mới biết được chỗ tốt của Plato, nhưng đã muộn rồi ……
Ôn Ngôn nghĩ tới nghĩ lui vẫn là rưng rưng ăn xong bữa ăn toàn màu xanh lá!
Cơm nước xong Ôn Ngôn cảm giác bây giờ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều hiện ra màu xanh lá!
“Tiên sinh cảm thấy bệnh trĩ đỡ hơn chút nào không?” Tiêu Thanh Hải “tri kỷ” hỏi Ôn Ngôn.
“Khá hơn nhiều!” Ôn Ngôn gần như rít qua kẽ răng rặn ra ba chữ này.
Cũng không biết có phải Tiêu Thanh Hải cố tình chỉnh cậu hay không, Ôn Ngôn lúc này cũng chỉ có thể nói dựa theo ý của đối phương, có bá tổng nhà nào ấm ức giống cậu không hả!
“Vậu buổi tối chúng ta ……” Tiêu Thanh Hải vừa mới bắt đầu.
Ôn Ngôn đã bị doạ tới mức mất hồn, buổi tối cái gì, buổi cái gì tối, cái gì buổi tối!
Chim hoàng yến nhà cậu chẳng lẽ còn chưa từ bỏ, vẫn muốn thực hiện nghĩa vụ, ngẫm lại cũng đúng nha, người ta cũng là vừa khai trai.
Nhưng mà, cậu không được, cậu không thể á!
Dame, dame, tuyệt đối dame! (Dame tiếng Nhật là không được)
Vì thế Ôn Ngôn cướp lời nói: “Ăn như vậy rất tốt, buổi tối cũng ăn như vậy!”
Thấy Ôn Ngôn hiểu lầm gì đó, Tiêu Thanh Hải cố nén ý cười nói: “Được thôi, vốn dĩ buổi tối định nấu cho tiên sinh một ít thịt, nếu tiên sinh thích ăn như vậy, thế thì buổi tối chúng ta cứ ăn như vậy đi.”
Ôn Ngôn: “……” Tôi vừa bỏ lỡ cái gì vậy!
Không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ toi đời trong im lặng, Ôn Ngôn cảm thấy mình cần phải bùng nổ, bằng không Tiêu Thanh Hải thật sự không phân biệt được lớn nhỏ, vì thế cậu lấy khí thế bá tổng ra, vỗ bàn đứng lên!
Shhh …… Đau đau đau, đụng tới rồi, đụng tới rồi!
Thấy tiểu bá tổng nhe răng trợn mắt, Tiêu Thanh Hải cũng không còn tâm tư trêu đùa người ta nữa, anh trực tiếp chặn ngang bế Ôn Ngôn lên, đi nhanh đến phòng Ôn Ngôn, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống ……
“Không sao chứ!” Tiêu Thanh Hải nói rồi định lột quần Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn giống như thiếu nữ sắp mất đi trinh tiết vậy, túm chặt quần không cho Tiêu Thanh Hải thành công.
Cậu lại không phải bị bệnh trĩ thật, chỉ là đụng tới chỗ đó mà thôi, hiện giờ bị người ta lột quần thật đáng xấu hổ!
Chim hoàng yến nhà cậu còn chưa hoàn toàn hoá thân thành sói, đã cưỡng ép cậu thực hiện nghĩa vụ!
Tiêu Thanh Hải thấy Ôn Ngôn đến lúc này vẫn quyết sống chết bảo vệ trinh tiết của mình thì thở dài.
“Tôi biết cậu không bị trĩ, tôi chỉ là muốn chọc ghẹo cậu một chút!” Tiêu Thanh Hải hiện giờ chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Ôn Ngôn: “……” Đây là có ý gì, nhìn cậu làm trò cười thú vị lắm hả!
Ôn Ngôn biết được chân tướng, lại hăng hái lên, cái miệng nhỏ của cậu lại bắt đầu láp nháp quở trách Tiêu Thanh Hải!
“Ái chà, sao anh có thể như vậy chứ! Tôi là bá tổng đó!”
“Nhìn tôi làm trò cười thú vị lắm hả, bữa trưa còn nấu cho tôi một phần ăn màu xanh lục, không biết còn tưởng rằng anh đội nón xanh cho tôi rồi!”
“Anh chính là cố ý muốn nhìn tôi làm trò cười có phải không!”
Cuối cùng Ôn Ngôn tổng kết, trừ tiền, cần phải trừ tiền, trừ thật nhiều tiền!
Tiêu Thanh Hải đương nhiên là theo ý của tiểu bá tổng nhà mình!
Có được chút tiền, tiểu bá tổng cuối cùng mới thoải mái!
Thấy đã vuốt lông trấn an tiểu bá tổng xong, Tiêu Thanh Hải lại kiên trì nỗ lực hỏi tiếp: “Bây giờ có thể cởi quần chưa?”
Ôn Ngôn: “……” Quên mất còn có vụ này!
Cuối cùng Ôn Ngôn vẫn là không bảo vệ được phòng (chiếc) tuyến (quần) của mình, bị Tiêu Thanh Hải lột ra.
Lúc này Ôn Ngôn đang nằm sấp trên giường để Tiêu Thanh Hải kiểm tra, cậu cảm thấy mặt mình sắp đỏ đến mức nhỏ máu, cảm thấy xấu hổ, thật sự là cảm thấy quá xấu hổ!
Nguyên nhân đều là do kỹ thuật của Tiêu Thanh Hải quá kém, trừ tiền, cần phải trừ tiền! Tiếp tục trừ tiền!
Cuối cùng Tiêu Thanh Hải dựa vào kỹ (tiền) thuật (lương) của mình, lại một lần trấn an Ôn bá tổng đang nổi giận.
Sau khi xức thuốc cho Ôn Ngôn xong, Tiêu Thanh Hải cũng lui ra ngoài, anh biết cần phải cho bá tổng nhà mình một ít thời gian để tiêu hóa.
Nếu nói nữa, tiền lương còn lại của anh, cũng không đủ để trấn an tiểu bá tổng!
Bầu không khí giữa hai người lại giống như quay về trước đó, đương nhiên trừ lúc xức thuốc.
Dưỡng mấy ngày vết thương đã lành, Ôn Ngôn cảm thấy mình lại có thể, mấy hôm nay Tiêu Thanh Hải cũng không cưỡng ép đòi cậu thực hiện hợp đồng nữa, Ôn Ngôn cảm thấy cuộc sống không nên quá thoải mái, thế là đầu óc cậu lại trở nên hoạt bát lên.
Ôn Ngôn cảm thấy cuộc sống thật êm đềm, nếu như lúc nào đó mình có thể mở một khoá học cho chim hoàng yến thì càng tốt hơn. Một buổi tối Tiêu Thanh Hải gõ vang cửa phòng ngủ của Ôn Ngôn ……
Ôn Ngôn không rõ nguyên do nhìn Tiêu Thanh Hải tới gõ cửa, mấy ngày nay hai người xem như yên ổn không xảy ra việc gì, tôn trọng nhau như khách, điều này cũng làm cho Ôn Ngôn thả lỏng cảnh giác.
“Tiên sinh!” Lại thấy Tiêu Thanh Hải mong manh yếu đuối gọi một tiếng.
Ôn Ngôn hiện giờ nghe thấy Tiêu Thanh Hải kêu mình là tiên sinh, luôn có một loại cảm giác da gà cứ nổi lên liên tục.
“Chuyện, chuyện gì!” Ôn Ngôn cảm thấy mình bắt đầu hơi nói lắp!
“Thân thể tiên sinh gần đây xem như đã dưỡng khoẻ rồi phải không?” Tiêu Thanh Hải ra vẻ quan tâm hỏi.
Ôn Ngôn vẫn chưa phát hiện tâm tư ‘cáo đi chúc Tết gà’ không có ý tốt của Tiêu Thanh Hải, cậu cảm nhận một chút rồi nói một cách chắc nịch: “Khá hơn nhiều!”
Mấy hôm nay Tiêu Thanh Hải đổi phương pháp làm đồ ăn ngon cho cậu, cậu có thể không khoẻ hay sao, quả thực khoẻ đến không thể khoẻ hơn!
“Vậy chúng ta có thể thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng rồi phải không?” Nói xong cũng không biết Tiêu Thanh Hải lại biến bản hợp đồng ra từ chỗ nào.
Ôn Ngôn mỗi lần nhìn thấy bản hợp đồng này luôn có cảm giác nhìn khế ước bán thân của mình ……
Duy trì hiện trạng không tốt hay sao, vì sao một hai phải giày vò cậu!
Mắt thấy Tiêu Thanh Hải sắp sửa đi vào phòng, Ôn Ngôn vội vàng chống vào khung cửa, ấp úng tìm kiếm lý do: “Hôm, hôm nay không tiện lắm!”
Tiêu Thanh Hải rất có hứng thú nhìn Ôn Ngôn tìm cớ.
“Anh nghe tôi giảo biện, á nhầm, giải thích!” Ôn Ngôn đã khẩn trương đến mức nói năng hơi lộn xộn.
“Ngài nói, tôi nghe.” Tiêu Thanh Hải liền trực tiếp dựa vào khung cửa xem thử tiểu bá tổng còn có thể bịa ra lý do gì.
“À …… ừ ……” Ôn Ngôn nỗ lực vắt hết óc, cậu cảm thấy mình thi đại học cũng không có cảm giác khổ sở như vậy!
Cậu phải nói thế nào, hôm nay bà dì tới? Cậu lại không phải con gái!
Vì sao con trai mỗi tháng không thể có mấy ngày như thế cơ chứ!
Ôn Ngôn cuối cùng cũng không ngăn được Tiêu Thanh Hải nhấc chân đi vào phòng cậu, cậu thật sự tìm không ra lý do cự tuyệt người ta!
Lúc Ôn Ngôn chuẩn bị anh dũng hy sinh vào buổi tối hôm nay, Tiêu Thanh Hải trực tiếp nằm xuống bên cạnh cậu ……
Tiêu Thanh Hải tràn ngập ý cười nhìn Ôn Ngôn: “Vẫn chưa đi ngủ sao?”
Ôn Ngôn: “……” Tôi không dám á!
Nhìn Ôn Ngôn vẫn đứng ngây ngốc, Tiêu Thanh Hải chỉ có thể tự tay kéo người đến trên giường, sau đó thuận thế tắt đèn ……
Thấy Tiêu Thanh Hải chuẩn bị ngủ, lần này đổi thành Ôn Ngôn trợn tròn mắt.
“Chỉ là ngủ đơn thuần ha?” Ôn Ngôn nghi hoặc gãi gãi đầu, lẩm bẩm lầm bầm nói.
“Vậy tiên sinh là muốn kêu tôi làm chút chuyện gì đó à?” Giọng Tiêu Thanh Hải thanh thanh lãnh lãnh từ bên cạnh truyền tới.
“Không, không có gì, ngủ, ngủ ngon nha!” Ôn Ngôn nằm bên cạnh Tiêu Thanh Hải.
Đây là lần thứ hai từ sau khi trúng thuốc lần trước, hai người cùng chung chăn gối.
Đợi đến khi Ôn Ngôn sắp sửa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cậu đột nhiên ngồi bật dậy!
Không phải, cậu nhút nhát cái gì chứ!
Cậu mới là bá tổng chi tiền kia cơ mà, vì sao cậu phải sợ chim hoàng yến nhà cậu, chuyện này không khoa học!
Lần sau cậu nhất định phải mở một khoá học cho chim hoàng yến nhà mình đàng hoàng, để đối phương biết cái gì mới là kỹ thuật!
Lần này …… có thể là kỹ thuật của chim hoàng yến quá nát gây cho cậu bóng ma tâm lý chăng, Ôn Ngôn âm thầm tự tìm bậc thang cho mình.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ôn Ngôn lại nằm xuống, để giữ thể diện của bá tổng, cậu còn ôm Tiêu Thanh Hải trong vòng tay, đây mới là chuyện mà bá tổng nên làm!
Hôm sau ngủ dậy, Ôn Ngôn phát hiện tình huống hoàn toàn ngược lại, cậu bị Tiêu Thanh Hải dùng tư thế bá đạo ôm trong lòng ngực.
Ôn Ngôn muốn thoát ra, nhưng cậu làm thế nào cũng không thể thoát ra được ……
Hai mắt thất thần nhìn trần nhà, bá tổng Ôn Ngôn quyết định, đành bỏ cuộc vậy thôi!
Ôn Ngôn kết thúc kỳ nghỉ phép của mình trong tâm trạng bỏ mặc như thế, nghĩ đến mình sắp đi làm, Ôn Ngôn hào hứng không lời nào tả xiết!
Quá tốt, cuối cùng có thể thoát khỏi chim hoàng yến xà nẹo kia của mình, chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi, hắn cảm thấy ở cùng một nhà với chim hoàng yến nhà mình cho dù không làm gì cả, nhưng eo cũng có khuynh hướng hơi hơi đau!
Buổi sáng Ôn Ngôn gấp không chờ nổi đi ra cửa!
Công ty, ta tới đây!
Đến công ty rồi, Ôn Ngôn phát hiện là mình vui mừng quá sớm!
Tống Minh Bách đã chờ Ôn Ngôn ở cửa văn phòng từ lâu!
Ôn Ngôn: “……” Làm thế nào lại có cảm giác ra khỏi ổ sói lại vào hang hổ nhỉ!
Ôn Ngôn nghĩ không sai, không đợi Ôn Ngôn ngồi xuống thở, đối phương đã lấy các hồ sơ giấy tờ gần đây ra ……