Lúc mọi người đều đang chặc lưỡi cảm thán vẫn là Ôn Ngôn quá trẻ tuổi đấu không lại cụ Diêu, thì thấy bên phía Ôn Ngôn mặt không đỏ, thở không gấp sửa sửa cổ tay áo, làm như có chút kinh ngạc mở miệng: “Cụ Diêu, cụ không biết sao, cháu đã come out rồi từ rất lâu rồi, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với cô cháu gái kia của ngài.”
Come out? Từ ngữ quá cao cấp, cụ Diêu nghe mà ngẩn người ra.
“Come out?” cụ Diêu nhìn sang Diêu Bang, dùng ánh mắt để hỏi đối phương ý nghĩa của từ này.
Diêu Bang cũng không ngờ Ôn Ngôn dữ dội như vậy, trực tiếp tự mình come out tại tiệc mừng thọ của ông nội gã, chuyện này kêu gã làm sao giải thích với ông nội đây, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ông nội nhà mình, không giải thích lại không được ……
Vì thế Diêu Bang chỉ có thể ghé sát tai của ông nội mình, giải thích ý nghĩa của come out cho đối phương.
Sau khi nghe xong ý nghĩa của come out, sắc mặt cụ Diêu cũng coi như cực kỳ đặc sắc ……
Mọi người ở trước mặt cụ Diêu cũng là muốn cười nhưng lại không dám cười nghẹn đến mức không chịu nổi, nhưng Ôn Ngôn làm như chẳng có việc gì, vẫn đứng như vậy, mọi người trong lòng cũng không thể không khen một câu, tuổi trẻ tài cao!
Thế hệ sinh sau năm 2000: “……” Chờ thế hệ bọn tôi chỉnh đốn tình hình!
Thấy vẻ mặt nín cười của mọi người, Diêu Bang không điềm tĩnh như vậy, gã trực tiếp nhảy dựng lên.
“Ôn Ngôn mày có ý gì!” Diêu Bang hùng hổ chỉ trích Ôn Ngôn: “Ông nội tao có lòng tốt giới thiệu đối tượng cho mày, mày không cảm kích thì thôi, tại sao còn nói chuyện như thế với ông nội tao.”
“Tôi làm sao?” Vốn nghĩ là sinh nhật của cụ Diêu, mọi người một sự nhịn chín sự lành, Ôn Ngôn cũng sẵn lòng cho Diêu Bang sắc mặt tốt, nhưng ai ngờ đối phương trực tiếp bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu.
Hôm nay là cậu ra cửa không xem lịch sao, tốn tiền không nói, còn phải biểu diễn come out ngay tại chỗ cho mọi người xem, bây giờ lại bị người ta chỉ vào mũi nói.
Cho dù đối phương là chủ nhà thì thế nào, Ôn Ngôn cậu cũng không phải không biết nổi nóng!
Mắt thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, mấy người khác sôi nổi khuyên can.
Cuối cùng cụ Diêu cười lên, nói: “Ái chà, đều là bọn nhỏ không hiểu chuyện đùa giỡn khiến mọi người chê cười rồi.”
Sau khi nói xong, cụ Diêu liền dẫn Diêu Bang rời đi.
Cụ Diêu đi rồi, mấy cậu ấm có quan hệ tốt với Ôn Ngôn lại vây quanh Ôn Ngôn một lần nữa ……
“Ôn tổng lợi hại nha, đổi lại là tôi mà dám nói như vậy, ba tôi khẳng định cho tôi ăn một trận roi mây xào thịt.”
“Không hổ là Ôn tổng của chúng ta nghen, thật là khí phách!”
“Nhưng mà á, nếu để cho ba của tôi biết, đoán chừng tôi có thể gặp được bà cố nội nhà tôi luôn!”
“Ai da, bao giờ chúng tôi có thể tự mình nắm quyền hành giống như cậu thì ngon rồi.”
Lư Tử Mặc nhìn Ôn Ngôn được mọi người vây quanh tâng bốc, yên lặng tránh ra.
Rời khỏi chỗ Ôn Ngôn, Diêu Bang lập tức mất đi tác dụng của gã, sau khi bị cụ Diêu răn dạy vài câu, Diêu Bang cũng không còn tâm trạng đi mời rượu nữa.
Hai người ở một góc buổi tiệc, lại không hẹn mà gặp lần nữa.
Lư Tử Mặc sau khi nhìn lướt qua Diêu Bang, làm như không có hứng thú đối với Diêu Bang, lại lẳng lặng dời ánh mắt đi.
Hôm nay đã ăn rất nhiều lần làm lơ, trong lòng Diêu Bang vô cùng bực bội.
Gã đi tới trước mặt Lư Tử Mặc, dự định tạo cảm giác tồn tại ……
Như thể biết được suy nghĩ của Diêu Bang, Lư Tử Mặc nhấp một ngụm rượu, mở miệng nói: “Mày coi vậy đúng là vô dụng nha!”
Lời này giống như dẫm trúng vảy ngược của Diêu Bang, Diêu Bang lập tức kích động lên, gã túm lấy áo Lư Tử Mặc: “Mày nói vậy có ý gì?”
Lư Tử Mặc để mặc cho Diêu Bang túm lấy áo của y, y thậm chí còn rảnh rỗi cúi đầu nhìn tay Diêu Bang một cái ……
Thấy ánh mắt của Lư Tử Mặc, Diêu Bang vẫn là vô thức buông tay ra.
Lư Tử Mặc cử động bả vai không không thoải mái, rồi y lại nhìn thoáng qua Diêu Bang: “Mày đừng quên còn có chuyện bị tao nắm trong tay.”
Câu nói này giống như đánh thức Diêu Bang.
Diêu Bang lập tức đổi sang gương mặt tươi cười với Lư Tử Mặc: “Lư ca, đều là hiểu lầm! Vừa rồi là em quá lớn tiếng, anh thứ lỗi.”
Nói rồi Diêu Bang còn dâng lên Lư Tử Mặc một điếu thuốc ……
Lư Tử Mặc nhìn điếu thuốc trong tay Diêu Bang cũng không thèm nhận lấy, lại bắt đầu một đề tài khác: “Tao biết ý của mày, còn không phải là muốn đè đầu Ôn Ngôn sao.”
“Chỉ cần mày nghe tao, tao có cách giúp mày, thế nào?” Lư Tử Mặc trước tiên vẽ ra cho Diêu Bang một chiếc bánh lớn.
Nhưng Diêu Bang không phải đồ ngốc, gã đương nhiên biết Lư Tử Mặc và Ôn Ngôn là cùng một phe, sao có thể ngáng chân đối phương ……
Ngay khi Diêu Bang đang nghĩ cách qua loa với y, thì nghe Lư Tử Mặc nói: “Mày cũng không cần lừa tao, tao muốn diệt trừ Tiêu Thanh Hải, mày muốn đè ép Ôn Ngôn, chúng ta cũng không mâu thuẫn.”
“Lần trước ý kiến của mày không tồi, cho nên tao cảm thấy chúng ta vẫn có nhu cầu hợp tác.” Lần này Lư Tử Mặc bắt đầu cho Diêu Bang một chiếc bánh vẽ lớn.
Diêu Bang ăn bánh vẽ của Lư Tử Mặc, tất nhiên không hoài nghi.
Phải biết rằng gã có thể tán gái lão luyện!
Hai người cuối cùng cũng không biết bí mật âm mưu những chuyện gì, chờ đến khi hai người rời đi, buổi tiệc của cụ Diêu cũng đã sắp kết thúc ……
Thấy Lư Tử Mặc giờ mới đi tới, nếu là trước đây Ôn Ngôn chắc chắn sẽ tò mò đối phương đã đi đâu làm gì, nhưng đổi thành Ôn Ngôn hiện giờ, cậu căn bản sẽ không hỏi một câu.
Ôn Ngôn im lặng ngồi ở đó, Lư Tử Mặc nhìn mà trong lòng cứ cảm thấy không thấy thoải mái lắm ……
Trước đây tuy rằng Ôn Ngôn đối với y lúc lạnh lúc nóng, nhưng Lư Tử Mặc luôn cảm thấy quan hệ của bọn họ vẫn trở về như lúc trước, nhưng không biết tại sao, thái độ xa cách của Ôn Ngôn hôm nay, thật sự khiến Lư Tử Mặc có chút hoảng sợ, đây là lần đầu tiên y cảm giác, quan hệ của bọn họ không thể trở về trước đây được nữa ……
Y vẫn giống như trước đây, muốn đến khoác vai Ôn Ngôn, thân mật nói chuyện với Ôn Ngôn như vậy, nhưng ai ngờ Ôn Ngôn trực tiếp tránh đi, còn mang vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn y: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đây là làm gì!”
Lư Tử Mặc: “……” Trong phút chốc không phân biệt được Ôn Ngôn có gì khác với thẳng nam.
“Cậu không tò mò tôi đi làm cái gì à?” Lư Tử Mặc vẫn cố gắng kéo mối quan hệ hướng về phía trước, đáng tiếc Ôn Ngôn trực tiếp không quan tâm.
“Mọi người đều đã trưởng thành, cậu có tự chịu trách nhiệm là được rồi, nói với tôi làm gì!” Ôn Ngôn trực tiếp đơn phương đóng cửa, từ chối giao lưu với Lư Tử Mặc.
Nếu là Ôn Ngôn lúc bình thường, khẳng định vẫn sẽ quan tâm đến cảm nhận của Lư Tử Mặc, đáng tiếc Ôn Ngôn hôm nay lại liên tục uống có chút nhiều ……
Bởi vì có bài học thê thảm sau khi uống rượu lần trước, Ôn Ngôn lúc này cũng không dám thật sự để mình uống say!
Cậu phải nỗ lực duy trì sự tỉnh táo đã rất khó, làm gì còn có tâm trạng chú ý người khác thế nào.
Hiện tại Ôn Ngôn chỉ có một cảm giác, quá buồn ngủ, rất muốn ngủ!
Nhưng mà cậu không thể ngủ, bởi vì nơi này không phải là nhà cậu!
Cậu không muốn ngủ một giấc dậy lại có thêm thất đệ bát muội ……
Ánh mắt Ôn Ngôn có chút mê man, cậu hình như đang tìm kiếm ai đó trong đám người ……
Lúc này có người chậm rãi đến gần cậu, Ôn Ngôn cố gắng mở to hai mắt phân biệt người trước mắt ……
Sau khi thấy rõ là Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn cảm thấy tinh thần của cậu cuối cùng đã có thể không cần căng chặt như vậy nữa.
Cậu tìm một tư thế thoải mái nhất, dựa vào người Tiêu Thanh Hải: “Đi, đi về ……”
Tiêu Thanh Hải chính là từ xa đã chú ý thấy Ôn Ngôn hơi ngà ngà say, không nghĩ tới đối phương thật đúng là gan to, lại một lần nữa thành công làm cho mình uống say ……
“Đợi chút nữa ……” Tiêu Thanh Hải nhẹ giọng trấn an Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn dựa vào trên người Tiêu Thanh Hải, cuối cùng cậu cũng biết vì sao có người mô tả giọng nói dễ nghe đến mức có thể khiến lỗ tai mang thai.
Ôn Ngôn cảm giác lỗ tai mình hình như cũng muốn mang thai rồi, cậu sờ sờ lên vành tai đã nóng lên của mình ……
“Giọng của anh thật dễ nghe!” Ôn Ngôn ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thanh Hải, lần này Ôn Ngôn uống say cực kỳ thẳng thắn.
“Tôi rất thích giọng của anh, cảm thấy như sắp sửa mang thai vậy!” Quả bóng thẳng của Ôn Ngôn khiến Tiêu Thanh Hải cũng có chút không chống đỡ nổi!
“Thích à?” Tiêu Thanh Hải cúi đầu tới gần bên tai Ôn Ngôn hỏi.
“Thích!” Ôn Ngôn gật gật đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Tiêu Thanh Hải: “Vậy chúng ta có thể về nhà không?”
Ai có thể cự tuyệt Ôn Ngôn dùng đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn mình cơ chứ, Tiêu Thanh Hải chắc chắn là không thể, vì thế anh không hề có điểm mấu chốt mà đồng ý với yêu cầu của Ôn Ngôn.
Tiêu Thanh Hải trực tiếp dắt Ôn Ngôn đứng dậy, sau đó hai người đi ra ngoài ……
Lư Tử Mặc nhìn bóng dáng Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn rời đi cũng không nói gì ……
Lần này Ôn Ngôn tuy rằng uống say, nhưng cũng không khó đối phó như lần trước, ngược lại có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh và nghe lời.
Có câu châm ngôn gì ấy nhỉ, trẻ con yên tĩnh, không phải bày trò thì chính là đang ôm một trò lớn ……
Tiêu Thanh Hải vì thế trăm triệu lần không dám thả lỏng cảnh giác, phải biết rằng mỗi lần Ôn Ngôn uống say, người đứng mũi chịu sào bị thương chính là anh!
Cũng may lần này hai người sau khi rời khỏi tổ trạch Diêu gia đã hữu kinh vô hiểm trở về nhà ……
Đến khi vào trong nhà rồi, Ôn Ngôn cảm nhận được sự quen thuộc, cậu không kềm nén bản tính nữa ……
Ôn Ngôn cười cong mắt nhìn Tiêu Thanh Hải: “Chúng ta đi ngủ nha!”
Tiêu Thanh Hải vẫn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hiện tại ở trong nhà anh cũng tùy ý Ôn Ngôn dắt anh đi về hướng phòng ngủ.
Đến khi đi vào phòng ngủ, Ôn Ngôn lại tự mình ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngồi trên giường vẻ mặt ngây thơ vô tội và thuần lương nhìn Tiêu Thanh Hải ……
“Làm gì vậy?” Tiêu Thanh Hải luôn có cảm giác huyệt Thái Dương nảy thình thịch.
Ôn Ngôn giống như con mèo không xương, tới gần bên cạnh Tiêu Thanh Hải, sau đó cọ cọ đối phương: “Đi tắm đi!”
Tiêu Thanh Hải có một dự cảm không tốt lắm, nhưng ngẫm lại đây là trong nhà, chỉ cần anh không mở cửa cho Ôn Ngôn đi ra ngoài quậy phá, thì chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ ……
Vì thế dưới sự lăn lộn ầm ĩ của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải vào phòng tắm tắm vội một cái, anh thật sự không yên tâm để Ôn Ngôn một mình ở bên ngoài ……
Chờ anh tắm rửa xong đi ra ngoài, may mà Ôn Ngôn không bày trò gì, vẫn ngồi nguyên như cũ chờ anh ……
Thấy Tiêu Thanh Hải tắm rửa xong đi ra, ánh mắt Ôn Ngôn liền dính chặt lên thân trên thân dưới không rời khỏi.
Tóc của anh ướt nhẹp, dán sát trên trán, khiến cho ánh mắt của anh thoạt nhìn càng thêm sâu, giọt nước chậm rãi chảy xuống theo hầu kết của anh, tầm mắt Ôn Ngôn cũng theo giọt nước từ từ đi xuống dưới ……
Thân thể Tiêu Thanh Hải có lẽ chưa lau khô, nên áo ngủ bằng lụa dính sát vào người Tiêu Thanh Hải, khiến cho dáng người anh được quần áo phác hoạ nhìn không sót chỗ nào ……
Ôn Ngôn cảm giác mình thậm chí có thể thấy rõ đường vân trên mỗi khối cơ bắp ……
“Ực ——” Tiếng nuốt nước miếng vang lên cực kỳ rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Ôn Ngôn nhìn bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong ở trước mắt, từ từ đứng lên ……
Hiện tại khắp đầu óc của cậu đều là, ta là bá tổng, ta muốn hưởng thụ mỹ nhân, he he he!