“Tôi đưa ngài đến bệnh viện ……” Tống Minh Bách sau khi giải thích ngắn gọn sự việc với mấy vị quản lý cấp cao, liền chuẩn bị chở Ôn Ngôn đến bệnh viện.
Hiện tại ở trong mắt Ôn Ngôn, cả người Tống Minh Bách từ trên xuống dưới đều toả ra ánh sáng vàng ……
Tống Minh Bách đưa Ôn Ngôn lên xe, còn tri kỷ để cậu ngồi ở hàng ghế phía sau, nhân tiện Tống Minh Bách lại nhét một cây bút và mấy tập hồ sơ vào trong tay Ôn Ngôn ……
Sau đó Tống Minh Bách ngồi vào ghế lái: “Tôi biết mấy ngày sau ngài rất bận, cho nên tranh thủ bây giờ ngài phê duyệt mấy tập hồ sơ này đi, tránh cho mấy hôm nữa tôi mang hồ sơ đến bệnh viện tìm ngài!”
Ôn Ngôn: “……” Anh là ma quỷ hả! Tô muốn thu hồi tất cả những cảm động!
Nước mắt vừa mới chuẩn bị tràn ra khỏi vành mắt, lại bị Ôn Ngôn nghẹn trở về ……
Cậu cũng biết Tống Minh Bách nói có lý, vì thế cậu ép chính mình tiến vào trạng thái làm việc ……
Ôn Ngôn thật sự sợ rằng lát nữa đến nơi rồi, Tống Minh Bách sẽ cho cậu một câu ‘Không phê duyệt xong không cho phép xuống xe’ ……
Tống Minh Bách đúng thật là có thể làm ra chuyện như vậy!
Đến bệnh viện rồi, Ôn Ngôn phát hiện tình huống tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu ……
Lúc nghe thấy tai nạn giao thông nghiêm trọng, Ôn Ngôn cho rằng sẽ nhìn thấy Tiêu Thanh Hải thiếu tay thiếu chân ……
Nhưng còn may, ít nhất hiện tại người vẫn nguyên vẹn ……
Cách một tấm kính Ôn Ngôn nhìn Tiêu Thanh Hải nằm bên trong, trên người Tiêu Thanh Hải hiện giờ cắm đầy các loại máy móc dây nhợ.
Lúc Ôn Ngôn vừa định thương cảm một trận, thì thấy Tống Minh Bách ôm một đống đồ trên tay đi tới ……
Ôn Ngôn cảm giác khóe mắt mình bắt đầu nảy thình thịch, trực giác nói với cậu đống đồ này cũng không phải thứ gì tốt ……
Tống Minh Bách sau khi giao các thứ trên tay cho Ôn Ngôn, nói: “Đống này là các hoá đơn kiểm tra của Tiêu Thanh Hải, bởi vì lúc đưa tới người đã hôn mê, trong di động cũng không có phương thức liên hệ nào, cho nên bệnh viện cấp cứu trước, hiện tại ngài đã đến rồi thì phải thanh toán những hoá đơn này.”
Ôn Ngôn: “……” Nước mắt chuẩn bị chảy ra lại một lần nữa thành công nghẹn trở về!
Ôn Ngôn run rẩy đưa tay cầm mấy tờ hoá đơn qua ……
Thật là mắc nợ anh ta mà!
Ôn Ngôn hiện tại cũng không rảnh để thương cảm, Tiêu Thanh Hải vẫn còn nằm bên trong á, không thanh toánviện phí thì cậu thật sự sợ là Tiêu Thanh Hải sẽ bị người ta ném ra khỏi bệnh viện ……
Ôn Ngôn muốn tỏ ra khí phách nói với Tống Minh Bách một câu, loại việc nhỏ này trợ lý Tống anh giải quyếtlà được rồi!
Nhưng cuối cùng Ôn Ngôn ngẫm nghĩ vẫn là tự mình đi ……
Cậu sợ bên này kêu Tống Minh Bách đi thanh toán viện phí cho cậu, thì bên kia Tống Minh Bách trực tiếp lại biến ra hai bản hợp đồng cho cậu, kêu cậu phê duyệt hồ sơ ngay tại hành lang bệnh viện này ……
Sợ rồi, sợ rồi!
“Không có việc gì anh về công ty trước đi!” Ôn Ngôn nhìn Tống Minh Bách, nghẹn nửa ngày chỉ rặn ra được những lời này.
Trước hết cậu vẫn nên kêu người trở về công ty, bằng không cậu thật sự sợ Tống Minh Bách cảm thấy cậu không có chuyện gì bắt cậu phê duyệt hồ sơ, hiện tại cậu nhìn thấy hồ sơ là sắp sửa bị PDST (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) luôn rồi!
Tống Minh Bách cũng không ngần ngại, công ty đúng là còn rất nhiều việc chờ hắn xử lý, vì thế Tống Minh Bách ‘phất tay áo rời đi mà không mang theo một đám mây nào’. (Câu thơ này trích trong bài thơ “Tạm biệt Cambridge” của Từ Chí Ma)
Ôn Ngôn đứng ở hành lang bệnh viện, cậu cảm thấy hiện giờ có phải là lúc có thể thở phào một hơi, có thể khóc một trận ra trò rồi hay không, chú cảnh sát đã tìm được cậu rồi ……
Ôn Ngôn: “……” Người trưởng thành làm gì có hai chữ dễ dàng!
Đau buồng châm điếu thuốc. jpg
Cảnh sát cho Ôn Ngôn xem hình chụp tai nạn, và camera giám sát ở hiện trường ……
Tổ trạch của Diêu gia tọa lạc trên núi, lúc xuống núi sẽ đi qua mấy khúc cua.
Trong video có thể thấy tốc độ của Tiêu Thanh Hải cũng không phải nhanh lắm, lúc quẹo ở khúc cua thứ nhất, đèn thắng vẫn sáng bình thường, nhưng lúc quẹo ở khúc cua thứ hai, đèn thắng của chiếc xe không hề sáng lên ……
Sau đó tốc độ của chiếc xe trở nên càng lúc càng nhanh, dưới tình huống không thể nào thắng xe, Tiêu Thanh Hải chỉ có thể áp dụng cách tự cứu.
Anh trực tiếp dùng thân xe cạ vào núi, muốn dựa vào lực cản để chiếc xe dừng lại.
Nhưng xe cũng không dừng lại ……
Nhưng tốc độ chiếc xe có thể rõ ràng nhìn ra được, đã chậm lại, nếu có thể cứ luôn duy trì như vậy có lẽ cuối cùng vẫn có thể dừng hẳn.
Cuối cùng ai cũng không ngờ rằng ngay khi Tiêu Thanh Hải sắp sửa dừng lại, thì bên cạnh đột nhiên có một đứa trẻ lao ra ……
Nếu Tiêu Thanh Hải không đổi hướng thì có thể sẽ phải đụng trúng người ……
Một bên là vực, một bên lại có người, Ôn Ngôn cảm thấy cậu đã không còn dũng khí xem tiếp.
Bởi vì từ tình huống của Tiêu Thanh Hải hiện tại mà nói, Ôn Ngôn đã biết Tiêu Thanh Hải sẽ lựa chọn như thế nào ……
Tiêu Thanh Hải vào giây cuối cùng vẫn là đổi hướng ……
Anh rơi xuống vực cùng với xe, cũng may người nhà đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng này, kịp thời báo cảnh sát, Tiêu Thanh Hải cuối cùng mới còn sống ……
Ôn Ngôn nắm chặt cứng thiết bị của cảnh sát, cậu cảm thấy hiện giờ đầu óc của mình rối bời ……
Cảnh sát thử hai lần cũng không thể lấy lại máy tính bảng từ trong tay Ôn Ngôn.
Cuối cùng vẫn là có một cảnh sát không nhìn nổi nữa, anh ta mở miệng nhắc nhở Ôn Ngôn: “Ôn tiên sinh, trước hết ngài bình tĩnh lại, làm hư thiết bị là phải bồi thường ……”
Nghe thấy bồi thường, Ôn Ngôn lúc này mới dần dần hoàn hồn, buông máy tính bảng của cảnh sát ra ……
Cảnh sát cầm máy tính bảng kiểm tra trái phải, anh ta sợ lực tay của Ôn Ngôn quá lớn bóp hỏng máy tính bảng luôn.
“Anh cho tôi xem cái này là có ý gì?” Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cậu từ từ tìm về được một chút lý trí.
Nếu như chỉ là một tai nạn, cảnh sát hẳn là sẽ không cho cậu xem video giám sát vào lúc sự việc xảy ra, hiện giờ ngay cả cảnh sát cũng tham gia, việc này chắc chắn không hề đơn giản ……
“Chúng tôi có mấy câu hỏi đơn giản muốn thảo luận với ngài.” Lúc cảnh sát tới điều tra, cấp trên cũng đã có người dặn dò, Ôn Ngôn tốt xấu gì cũng là người đóng thuế nổi tiếng ở địa phương, đương nhiên là có thể không đắc tội thì cố hết sức không đắc tội, nhưng tính chất của sự việc này có chút ác liệt, bọn họ cũng phải việc công xử theo phép công ……
“Xe là của tôi, cho nên các anh nghi ngờ tôi cố ý kêu Tiêu Thanh Hải lái xe sao?” Ôn Ngôn trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng, cậu hiện tại thật sự không có tâm trạng gì chơi trò đánh đố với người khác.
“Không, không phải!” Một cảnh sát trẻ tuổi, vẫn là lần đầu tiên xử lý loại vụ án thế này, cậu ta rõ ràng là khônggiữ được bình tĩnh trước ……
“Chúng tôi là nghi ngờ có người muốn hại ngài, dù sao chiếc xe là của ngài, nhưng lần này là vị Tiêu Thanh Hải, Tiêu tiên sinh đây thay ngài lái xe ……” Các cảnh sát khác liên tục muốn bụm miệng cậu ta lại nhưng đềukhông kịp.
Để người khác thấy rõ nội tình ……
“Hại tôi á?” Ôn Ngôn nghe được cách nói này của đối phương mà sửng sốt.
Thấy đồng đội heo bên phe mình đã giải thích hết sự việc, bên phía cảnh sát cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói cho Ôn Ngôn nghe toàn bộ.
Nhưng bọn họ nói rằng chiếc xe bị hư hỏng vẫn còn đang giám định chưa ra kết quả, nhưng từ ghi chép bảo dưỡng của chiếc xe hẳn là hành động do con người gây ra, hiện giờ chỉ là suy đoán cũng chưa có kết luận thực tế ……
Cuối cùng cảnh sát tỏ ý kêu Ôn Ngôn nghĩ lại xem gần đây có đắc tội người nào không.
Ôn Ngôn lắc lắc đầu: “Tôi không biết ……”
Cậu và những người khác trước đây không oán hiện nay không thù, là ai muốn hại cậu, lại còn là muốn lấy mạng người nữa ……
Diêu Bang sao? Người nọ tuy rằng không ưa cậu, nhưng bọn họ cơ bản cũng chỉ là bắn pháo miệng cho đỡ ghiền.
Diêu Bang đừng nói là giết người, phỏng chừng kêu gã đi giết con gà gã cũng không làm được nữa là.
Nhưng ngoại trừ Diêu Bang, Ôn Ngôn cũng không nghĩ ra còn có người nào từng có khúc mắc với cậu ……
Cảnh sát phát hiện thật sự không hỏi ra đièu gì từ chỗ Ôn Ngôn, bọn họ cũng đành phải về trước.
Chiếc xe bị hư hỏng vẫn đang giám định, bọn họ cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ai biểu phe mình có tên đồng đội heo khai ra sự việc trước ……
Sau khi tiễn cảnh sát đi, Ôn Ngôn mệt mỏi dựa vào cửa, lúc này lại có người vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Ôn Ngôn quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Cố Ngọc Thụ.
Người này không phải không ưa hai người bọn họ sao, trước kia lại có tiền án bỏ thuốc ……
Ôn Ngôn nhìn Cố Ngọc Thụ chậm rãi nhíu mày, người này tới đây làm gì ……
Cố Ngọc Thụ thở hồng hộc chạy được tới bệnh viện, sau khi nhìn thấy Ôn Ngôn, Cố Ngọc Thụ không biết vì sao hắn luôn có cảm giác muốn hèn nhát.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Thanh Hải đang nằm bên trong, hắn vẫn đi qua.
Nghĩ giơ tay không đánh người mặt cười, Cố Ngọc Thụ cười nhìn về phía Ôn Ngôn: “Ôn tổng!”
Hắn mới vừa bắt đầu, Ôn Ngôn đã trực tiếp đấm cho hắn một cái ……
“Đờ ……” Cố Ngọc Thụ vừa định vọt ra câu chửi quốc dân, ngẫm nghĩ đến mối quan hệ giữa Ôn Ngôn và anh họ nhà hắn, hắn bèn đột ngột nghẹn trở về.
“Cậu tới làm gì?” Ôn Ngôn hiện tại thật sự là càng nhìn Cố Ngọc Thụ càng khó chịu, người này có tiền án thì thôi, còn cười toe toét bắt chuyện với cậu, không phải là tâm lý biến thái gì đó đấy chứ ……
Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn lẳng lặng không dấu vết lùi ra sau một bước.
Nếu Cố Ngọc Thụ biết hoạt động tâm lý của Ôn Ngôn phỏng chừng có thể nôn ra ba ngụm máu ……
Nhưng ba hắn lại không cho phép hắn nói ra chuyện của Tiêu Thanh Hải, Cố Ngọc Thụ hiện giờ mới chậm chạp nhận ra mình có phải đến đây quá hấp tấp rồi không ……
Rồi lại nhìn vẻ mặt phòng cháy phòng trộm của Ôn Ngôn ……
Cố Ngọc Thụ không có cách nào, chỉ có thể bịa chuyện: “Vừa rồi tôi ở trên mạng hình như thấy Tiêu Thanh Hải xảy ra chuyện, cho nên đến xem thử!”
Tuy rằng đối phương nói chân thành thật lòng, nhưng Ôn Ngôn vẫn nghi ngờ nhìn đối phương ……
Từ khi nào Cố Ngọc Thụ có quan hệ tốt với Tiêu Thanh Hải như vậy, tại sao cậu không biết.
Chẳng lẽ đây là tình cảm nảy sinh sau khi bỏ thuốc trong truyền thuyết?
Ôn Ngôn không hiểu, Ôn Ngôn cũng không thể lý giải, nhưng cậu tôn trọng ……
Hai người cứ như vậy yên lặng đứng ngay cửa phòng bệnh Tiêu Thanh Hải.
Cố Ngọc Thụ thật ra rất muốn hỏi Ôn Ngôn một chút, về những chuyện sau khi anh họ hắn mất trí nhớ, nhưng bản thân hắn cũng biết cái bản lĩnh không được mấy lượng kia của mình.
Đừng cuối cùng moi thông tin không thành, thay vào đó còn bị Ôn Ngôn moi thông tin trở lại ……
Cố Ngọc Thụ nghĩ đến sức chiến đấu khủng bố kia của anh họ nhà mình, hắn vẫn lựa chọn im lặng ngậm chặt miệng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhỡ một ngày nào đó anh họ hắn khôi phục ……
Ôn Ngôn thấy Cố Ngọc Thụ cũng đứng ở cửa đã nửa ngày, cậu nghĩ sao cũng thấy khó chịu, người này sẽ không nhân lúc không ai chú ý lại bỏ thuốc gì đó cho Tiêu Thanh Hải đấy chứ.
Thấy Cố Ngọc Thụ đứng cùng mình như vậy, Ôn Ngôn luôn có một loại cảm giác chồn chúc tết gà, không cảmthấy an tâm lắm.
Ôn Ngôn quyết định vẫn là nghĩ cách bắt hắn trở về trước, cậu cũng không rảnh cứ luôn nhìn chằm chằm xem đối phương có bỏ thuốc hay không.
“Cậu ……”
Ôn Ngôn mới vừa mở đầu, Cố Ngọc Thụ đã khẩn trương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn trực tiếp phủ nhận: “Tôi không phải, tôi không có, cái gì tôi cũng không biết!”
Ôn Ngôn khóe miệng giựt giựt nhìn Cố Ngọc Thụ và bổ sung hoàn chỉnh nửa câu sau: “Tôi là định hỏi cậu có muốn đi về trước không, đứng như vậy cũng không phải là cách!”
Xấu hổ, trầm mặc lan tràn giữa hai người ……
“À, ừm!” Cố Ngọc Thụ xấu hổ gãi gãi đầu: “Vậy tôi đi về trước, ngày mai tới thay ca với cậu.”