Cố Ngọc Thụ cuối cùng rời khỏi bệnh viện như thể trốn chạy, đến khi ra ngoài rồi hắn mới sực tỉnh.
Không đúng, anh họ của hắn chẳng phải vẫn chưa khôi phục trí nhớ sao, hắn hoảng cái gì chứ? Hắn hoảng cái gì!
Ôn Ngôn ngồi bên ngoài cả một đêm, cậu cũng không dám ngủ, sợ rằng Tiêu Thanh Hải ở bên trong xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm sau Cố Ngọc Thụ đến sớm để thay ca cho Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn: “……” Người này đối với Tiêu Thanh Hải thật sự là quá cố chấp nha!
Thế giới này có chút kỳ ảo rồi ……
Nhìn thái độ chân thành của đối phương, cuối cùng Ôn Ngôn dặn dò Cố Ngọc Thụ vài câu rồi rời đi trước, một đêm không chợp mắt, Ôn Ngôn cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Nhưng chuyện kỳ ảo hơn còn ở phía sau.
Ôn Ngôn vừa đi, Tiêu Thanh Hải liền tỉnh lại ……
Cố Ngọc Thụ thấy Tiêu Thanh Hải tỉnh lại thì trước tiên là căng thẳng một trận ……
Người này tại sao sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lại tỉnh vào đúng lúc này, Ôn Ngôn cũng không có ở đây nha, hắn ở đây quá ngại ngùng ……
Tiêu Thanh Hải tỉnh dậy không thấy Ôn Ngôn, thay vào đó lại thấy Cố Ngọc Thụ, thoạt tiên anh nhíu mày, rồi thẳng thừng hỏi Cố Ngọc Thụ: “Ôn Ngôn đâu?”
Nếu không phải Tiêu Thanh Hải vừa mới tỉnh, Cố Ngọc Thụ ít nhiều cũng muốn phàn nàn một câu, em một người lớn sống sờ sờ ở đây mà anh khăng khăng không nhìn thấy à!
Khoảnh khắc Cố Ngọc Thụ thấy Tiêu Thanh Hải tỉnh lại, hắn có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Thanh Hải hiện đang mất trí nhớ không biết hắn là ai, thế là lá gan của Cố Ngọc Thụ cũng to lên theo.
Cố Ngọc Thụ trước hết hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Hải một cái, sau đó diễu võ giương oai nói: “Tất cả là nhờ ông nội đây chăm sóc cho anh, anh còn không cảm thấy biết ơn mà dập đầu hai cái với ông nội!”
Tiêu Thanh Hải hiện giờ tuy nằm im không thể động đậy, nhưng ánh mắt anh vẫn rất có lực sát thương, chỉ nhìn Cố Ngọc Thụ một cái thôi, Cố Ngọc Thụ đã suýt nữa nhận thua ……
Nhưng nghĩ lại Ôn Ngôn cũng không có ở đây, Tiêu Thanh Hải còn là một người đang nửa sống nửa chết nằm đó, Cố Ngọc Thụ cảm thấy mình lại hăng máu lên rồi!
Hắn chống nạnh từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thanh Hải, vẫn còn muốn buông thêm vài lời hung dữ, nhưng ánh mắt của Tiêu Thanh Hải khiến hắn chùn bước: “Không dập đầu thì thôi, nhưng ít nhất anh cũng phải gọi tôi một tiếng ông nội!”
“Cố! Ngọc! Thụ!” Tiêu Thanh Hải nghiến răng nghiến lợi gọi tên Cố Ngọc Thụ, anh hiện giờ không quan tâm đến các loại thiết bị dây nhợ cắm trên người nữa, trực tiếp ngồi dậy ……
Nghe Tiêu Thanh Hải gọi mình như vậy, Cố Ngọc Thụ mới nhận ra mình chơi quá trớn rồi, Tiêu Thanh Hải vầylà đã nhớ ra rồi hả!
Làm sao bây giờ, hắn còn bắt Tiêu Thanh Hải dập đầu với mình, bây giờ hắn dập đầu lại đối phương có được không, hay là hắn nên chạy đi nhỉ, cũng không biết có kịp không nữa!
Nhìn bộ dạng sợ sệt muốn chạy của Cố Ngọc Thụ, Tiêu Thanh Hải cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau ……
“Mày dám chạy có tin anh đánh gãy chân mày không!”
“Anh, anh họ!” Cố Ngọc Thụ lúc này thậm chí sắp khóc luôn rồi, hắn tạo nghiệt gì, đòi đi trêu chọc vị sát thần này, giả vờ không quen không biết chẳng phải tốt hơn sao!
Bây giờ chạy thì không thể chạy, đánh thì đánh không lại, nhận thì không dám nhận ……
“Anh, anh làm sao nhận ra được em!” Cố Ngọc Thụ hiện tại chỉ thấy khó hiểu, bọn họ đã bao nhiêu năm không gặp rồi, lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Thanh Hải cũng chẳng nhận ra đó là anh họ mình, tại sao Tiêu Thanh Hải có thể nhận ra hắn ngay lập tức vậy.
Tiêu Thanh Hải liếc nhìn Cố Ngọc Thụ một cái, không vui mở miệng: “Với bộ dạng hèn nhát đó của mày, khó nhận ra lắm hả?”
Cố Ngọc Thụ: “……” Không được công kích cá nhân nha!
Cố Ngọc Thụ trong lòng thầm oán trách, nhưng ngoài mặt chỉ dám nói: “Đúng đúng đúng, anh họ nói đúng!”
Tiêu Thanh Hải hiện giờ tuy nằm đó, nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, Cố Ngọc Thụ đứng bên cạnh sợ sệt, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám ……
Trước đây khi còn chưa nhận ra Tiêu Thanh Hải, hắn nhìn ánh mắt đối phương thôi đã thấy sợ, giờ Tiêu Thanh Hải đã khôi phục trí nhớ, Cố Ngọc Thụ càng sợ hơn.
“Ôn Ngôn đâu?” Tiêu Thanh Hải thấy Cố Ngọc Thụ đứng bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, bực bội hỏi.
“Ôn, Ôn Ngôn á!” Cố Ngọc Thụ vừa định nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tiêu Thanh Hải, hắn sợ sệt đổi giọng: “Ôn, Ôn tổng?”
Tiêu Thanh Hải vẫn dùng ánh mắt không thân thiện kia nhìn Cố Ngọc Thụ, Cố Ngọc Thụ sắp sửa bị nhìn đến phát khóc luôn rồi, rốt cuộc hắn phải gọi Ôn Ngôn là cái gì hả!
Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi, là rượu không ngon, hay eo mỹ nữ không mềm, mà hắn phải đến đây lội vào vũng nước đục này ……
Đột nhiên Cố Ngọc Thụ lóe lên một tia sáng mở miệng nói: “Anh dâu đã chăm sóc anh suốt cả đêm, vừa mới về nghỉ ngơi!”
Nghe thấy câu này, sát khí trên mặt Tiêu Thanh Hải tan chảy như băng tuyết ……
Cố Ngọc Thụ cuối cùng cũng dám thở phào một hơi, hắn nói đúng rồi!
Hắn rốt cuộc đã tìm ra cách ôm cái đùi lớn Tiêu Thanh Hải rồi!
Thế là Cố Ngọc Thụ đối diện với Tiêu Thanh Hải, bắt đầu tung ra một tràng lời khen ngợi bất chấp dành cho Ôn Ngôn ……
Nào là đối phương chăm sóc không kể ngày đêm, nào là đối phương sắc mặt tiều tụy tinh thần uể oải, nào là đối phương suy sụp không chịu nổi ……
Nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Hải càng lúc càng khó coi, khụ khụ khụ, lố rồi, lố rồi, Cố Ngọc Thụ cũng im bặt.
Hắn cười lúng túng nhìn Tiêu Thanh Hải: “Anh, anh họ!”
Tiêu Thanh Hải liếc mắt nhìn Cố Ngọc Thụ, hỏi: “Mắt của mày bị làm sao vậy!”
Xem đi, anh họ hắn vẫn quan tâm hắn nha!
Cố Ngọc Thụ suýt nữa cảm động đến phát khóc, sờ sờ lên con mắt bị đánh của mình, hắn kiên cường mở miệng: “Không sao, chỉ là anh dâu lỡ tay đánh thôi! Không phải lỗi của chị dâu đâu ……”
Nói xong mấy lời kiểu trà xanh, Cố Ngọc Thụ mong chờ nhìn Tiêu Thanh Hải, đợi được khen ngợi ……
Tiêu Thanh Hải lại nhìn con mắt bị đánh của Cố Ngọc Thụ lần nữa: “Ôn Ngôn tính tình tốt như vậy, em ấy đánh mày, chắc chắn là vấn đề của mày, có phải mày dọa đến em ấy rồi không, mày nên tự kiểm điểm đi.”
Cố Ngọc Thụ: “……” Nhìn đi, cái gì gọi là không cùng loại người không ngủ chung chăn!
Cố Ngọc Thụ ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thì MMP (chửi bậy)!
“Anh, anh họ!” Cố Ngọc Thụ nghĩ một hồi vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Giờ anh nhớ ra rồi, sẽ quay về chứ? Cô tìm anh đến sắp phát điên rồi đấy.”
Tiêu Thanh Hải rũ mắt xuống: “Mày có hy vọng anh trở về không?”
Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của Cố Ngọc Thụ.
Đây là lời nói kiểu gì, tại sao hắn lại không muốn Tiêu Thanh Hải trở về, Cố Ngọc Thụ không hiểu nổi mạch não của Tiêu Thanh Hải, nên cứ thật thà nói: “Đương nhiên em muốn anh trở về nha, cô và dượng mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên!”
“Anh còn có việc, không thể về được! Mày cũng đừng nói với ai chuyện anh đã khôi phục trí nhớ.” Tiêu Thanh Hải dặn đi dặn lại Cố Ngọc Thụ.
Cố Ngọc Thụ lần đầu tiên được anh họ coi trọng như vậy, hắn gật đầu lia lịa tỏ ý chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
“Đúng rồi!” Tiêu Thanh Hải làm như nhớ ra điều gì đó quay đầu nhìn Cố Ngọc Thụ.
Cố Ngọc Thụ cho rằng Tiêu Thanh Hải sắp giao phó chuyện gì lớn lao, hắn cũng theo đó mà căng thẳng ……
“Mày chuyển ít tiền vào thẻ cho anh …….” Tiêu Thanh Hải nghiêm túc nói.
“Gì cơ?” Cố Ngọc Thụ hơi nghẹn lời, hắn còn tưởng là chuyện gì to tát!
Anh họ nhà hắn vậy mà lại thiếu tiền! Anh họ nhà hắn vậy mà lại hỏi xin tiền hắn!
Cố Ngọc Thụ lúc này ngoài mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng âm thầm vui như nở hoa.
Cố Ngọc Thụ: “……” A Ha ha ha, anh họ hắn vậy mà cũng có ngày phải hỏi xin tiền người khác!
“À, được, được!” Cố Ngọc Thụ cảm thấy anh họ nhà mình làm vậy chắc chắn có lý do, hắn cũng không hỏi nhiều, chuyển phần lớn tiền tiêu vặt của mình cho Tiêu Thanh Hải.
Tiêu Thanh Hải sau khi nhìn thấy số tiền ba nghìn mà Cố Ngọc Thụ chuyển cho mình thì rơi vào im lặng ……
Đứa em họ này của anh là phú nhị đại đúng không, tiền trong túi lại còn chẳng bằng số tiền anh kiếm được khi làm chim hoàng yến ……
Làm như nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt Tiêu Thanh Hải, Cố Ngọc Thụ ngượng ngùng nói: “À thì, đợi tháng sau em lấy tiền tiêu vặt rồi sẽ chuyển thêm cho anh ……”
Tiêu Thanh Hải hiện giờ bên cạnh cũng chẳng có ai dùng được, anh đành giao cho Cố Ngọc Thụ vài việc. Biết mình sắp được Tiêu Thanh Hải “trọng dụng”, Cố Ngọc Thụ lộ ra vẻ cực kỳ phấn khích.
Nhưng nghe xong những việc Tiêu Thanh Hải giao cho, Cố Ngọc Thụ lại im lặng ……
“Anh, chỉ vậy thôi hả?” Cố Ngọc Thụ không tin nổi xác nhận với Tiêu Thanh Hải một lần nữa.
Tiêu Thanh Hải trực tiếp đáp lại Cố Ngọc Thụ bằng một ánh mắt khẳng định.
Cố Ngọc Thụ thậm chí còn có chút ngượng ngùng không dám mở miệng ……
Nghĩ xem liệu có phải Tiêu Thanh Hải bị thương ở đầu nên không biết nội dung công việc giao cho hắn làm không, vì thế Cố Ngọc Thụ vẫn hỏi lại lần nữa: “Anh, anh bảo em đem Ôn, Ôn ……”
Thấy ánh mắt sắc bén của Tiêu Thanh Hải, Cố Ngọc Thụ lập tức sợ sệt đổi giọng: “Ý em là anh dâu ……”
“Anh bảo em đem chiếc xe của chị dâu đi sửa sao?” Cố Ngọc Thụ khó khăn nói cho hết câu.
Tiêu Thanh Hải có chút mất kiên nhẫn, anh cảm thấy có phải đầu óc Cố Ngọc Thụ có vấn đề hay không ……
Còn chưa đợi Tiêu Thanh Hải nghĩ xong, đã nghe Cố Ngọc Thụ bên kia sợ sệt lên tiếng: “Nhưng em đã đưa cho anh đến đồng tiền tiêu vặt cuối cùng rồi, em không còn tiền để sửa xe cho anh dâu nữa ……”
Tiêu Thanh Hải: “……” Người đầu óc có vấn đề lại chính là mình!
Tiêu Thanh Hải hiểu rõ tính cách của Ôn Ngôn hơn ai hết, đối phương không nỡ tiêu dù chỉ một xu, nếu để Ôn Ngôn biết anh làm hỏng xe của cậu, không biết sẽ làm ầm lên với anh thế nào ……
Tốt nhất là sửa xong xe cho Ôn Ngôn mà không để cậu tốn một xu nào, nhưng hiện giờ Cố Ngọc Thụ lại không đáng tin, Tiêu Thanh Hải vừa định nói với Cố Ngọc Thụ dùng thẻ của anh, thì nghe thấy từ ngoài vọng vào tiếng Ôn Ngôn nói chuyện với y tá.
Tiêu Thanh Hải, người trước đó còn hoạt bát hăng hái ngồi nói chuyện với Cố Ngọc Thụ, liền trở nên sợ sệt giống y như Cố Ngọc Thụ, anh định nằm xuống giả vờ yếu ớt, như vậy Ôn Ngôn chắc chắn sẽ không giận anh ……
Nhưng Cố Ngọc Thụ đứng bên cạnh lại không biết ý định của Tiêu Thanh Hải.
Trong mắt hắn, Tiêu Thanh Hải đang nói chuyện ngon lành giữa chừng lại định nằm xuống, sao có thể như vậy.
Thế là Cố Ngọc Thụ muốn kéo Tiêu Thanh Hải dậy, để anh nói chuyện cho xong, thành ra một người muốn nằm xuống, một người muốn kéo người kia lên.
Đến khi y tá và Ôn Ngôn bước vào thì chứng kiến cảnh này ……
Chỉ thấy Tiêu Thanh Hải nhắm nhiền hai mắt, còn Cố Ngọc Thụ không biết đang làm gì, gần như đã kéo đượcđối phương ngồi dậy.
Nếu không phải vì nơi này không cho phép, y tá suýt nữa đã phát ra tiếng hét chói tai rồi.
Nghĩ đến đối phương là khách VIP của mình, y tá đành cứng rắn nuốt tiếng hét xuống.
“Vị tiên sinh này, ngài bình tĩnh một chút!” Y tá cố gắng thuyết phục Cố Ngọc Thụ.
Cố Ngọc Thụ thấy có người vào thì ngẩn người ra!
Hắn cũng muốn hét to một tiếng, không phải như các người nhìn thấy đâu!
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hải đã nhắm mắt ……
Cố Ngọc Thụ: “…” Anh họ, anh là mới diễn cho em xem một màn hồi quang phản chiếu đúng không?!
Giờ hắn phải làm thế nào giải thích với Ôn Ngôn và y tá rằng không giống như bọn họ nhìn thấy đâu!