Sau khi tiễn dì Vương và Vương Sở Sở đi, Ôn Ngôn cảm thấy cả người đều trở nên sảng khoái, trong nhà chỉ còn lại cậu và Tiêu Thanh Hải, cảm thấy cuộc sống thậm chí trở nên ngọt ngào hơn!
Ôn Ngôn quyết định cậu phải ra ngoài ăn mừng một bữa, mặc dù không biết phải ăn mừng cái gì, nhưng Ôn Ngôn cứ muốn làm như thế!
Cuộc sống của một tổng tài luôn đơn giản không hoa mỹ như thế!
Kể từ khi có chim hoàng yến, Ôn bá tổng cũng bắt đầu cuộc sống sáng 9 chiều 5 theo khung giờ đi làm, cậu cảm thấy đã rất lâu mình không đi quán bar ……
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Ôn bá tổng bận rộn cả một ngày quyết định tối nay đi ra ngoài thư giãn một chút!
Nhưng sáng nay lúc Ôn Ngôn ra khỏi cửa đã hứa với Tiêu Thanh Hải rằng sẽ về nhà ăn tối ……
Ôn bá tổng hiện giờ tràn đầy trong lòng chỉ muốn ra ngoài ăn mừng! Cậu nghĩ những ngày trước đều ở cùng với Tiêu Thanh Hải, thỉnh thoảng phóng túng một hôm không về chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ ……
Nghĩ đến Tiêu Thanh Hải có thể đang ở nhà đợi mình, chim hoàng yến trong nhà thực sự là quá dính người rồi, không có cách nào khác Ôn Ngôn định gọi điện thoại để báo cho đối phương, nhưng không biết vì sao từ khi Tiêu Thanh Hải tỉnh dậy ở bệnh viện, Ôn Ngôn luôn cảm thấy đối phương biến đổi có chút khác lạ, nhưng khác chỗ nào thì cậu lại không nói rõ được.
Ôn Ngôn nghĩ nửa ngày cũng không biết làm sao, khoảnh khắc cầm điện thoại lên cậu cảm thấy mình hơi rén ……
Cân nhắc hồi lâu, Ôn Ngôn quyết định giao nhiệm vụ khó khăn này cho Tống Minh Bách Tống trợ lý vạn năng đi làm!
Tống đại tổng quản nhận được nhiệm vụ, tuy rằng không tình nguyện đi liên lạc với Tiêu yêu phi, nhưng nhiệm vụ Ôn Ngôn giao thì hắn chắc chắn phải hoàn thành, đây chính là tố chất chuyên nghiệp của hắn với tư cách là một trợ lý!
Thế là Tống đại tổng quản trực tiếp gọi điện thoại cho Tiêu yêu phi ……
“Alo, Tiêu yêu phi …… khụ khụ khụ,” Tống Minh Bạch tự nhận thấy mình lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn liền nhanh chóng bổ sung: “Ý tôi là Tiêu tiên sinh, chào ngài!”
Không biết đối phương đang bận làm gì, Tống Minh Bạch chỉ nghe thấy âm thanh cạch cạch cạch ở đầu dây bên kia…
Vì vậy hắn lại tiếp tục nói với thái độ xử lý công việc: “Tối nay Ôn tổng có dự án cần bàn bạc, cho nên không về nhà, kêu ngài tự giải quyết bữa tối ……”
Tiêu Thanh Hải đang tràn đầy vui vẻ chờ Ôn Ngôn về nhà, liền dừng ngay động tác trên tay lại …….
Tống Minh Bạch vẫn đang suy nghĩ âm thanh cạch cạch cạch mới vừa rồi hình như là đối phương đang băm thịt ……
Còn chưa đợi Tống Minh Bách suy nghĩ xong, đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng cạch, sau đó truyền đến giọng của Tiêu Thanh Hải.
“Bàn công việc, không về?” Giọng của Tiêu Thanh Hải không nghe ra vui hay giận.
Lúc này Tống Minh Bách mới chắc chắn, đối phương đúng là đang băm thịt nha!
Nếu không phải đang nói chuyện qua điện thoại, Tống Minh Bách thậm chí cảm thấy con dao này sẽ bổ lên đỉnh đầu hắn ……
“Đúng, đúng vậy!” Tống Minh Bách cảm thấy mình có chút nao núng, nói chuyện cũng bất giác hơi lắp bắp.
Nhưng hắn lại không thể bán đứng Ôn tổng, nói đối phương không phải đi bàn công việc mà là định ra ngoài vui chơi ……
Hắn là người có đạo đức nghề nghiệp, hắn là người cần mặt mũi trong cái giới này!
“Bàn công việc gì, khi nào về!” Tiêu Thanh Hải tiếp tục hỏi.
Hiện tại Tống Minh Bách mới nhận ra vì sao Ôn Ngôn muốn giao nhiệm vụ này cho hắn, có vẻ do bản thân Ôn Ngôn không dám đối mặt với Tiêu Thanh Hải, mới đẩy hắn ra làm bia đỡ đạn nha!
Tống Minh Bách, người bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, kiên cường giải vây cho Ôn Ngôn: “Cụ thể thì tôi không rõ lắm, Ôn tổng không nói gì với tôi ……”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, một lát sau lại vang lên âm thanh cạch cạch cạch của dao băm thịt ……
Từng âm thanh này, bên đó nào phải đang băm thịt gì chứ, rõ ràng là đang băm cái sọ của hắn á!
Tống Minh Bách cảm thấy cuộc đối đầu này với yêu phi mình đã thua ……
Tống Minh Bách dưới cơn áp bách chỉ có thể kín đáo nhắc nhở Tiêu Thanh Hải, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, hắn chỉ là người truyền tin, đừng làm khó hắn nữa ……
Ở một bên khác, Ôn Ngôn sau khi biết Tống Minh Bách đã truyền đạt ý của mình thành công, cậu lập tức gọi điện cho đám bạn xấu!
Tới nào, ra đây nào, vui chơi nào!
Lúc này Ôn Ngôn vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của việc cho Tiêu Thanh Hải – người đã khôi phục trí nhớ – leo cây!
Sau khi Tiêu Thanh Hải gác máy, sắc mặt đều đen đến mức có thể nhỏ ra mực!
Bàn công việc, Ôn Ngôn đúng là biết bịa chuyện ha!
Sao anh không biết Ôn Ngôn – người mỗi ngày tan làm đều đúng giờ về nhà – có thể làm thêm giờ vào buổi tối để bàn công việc nhỉ!
Còn kêu Tống Minh Bách nói với anh, tại sao cậu ta không tự mình nói với anh!
Phải biết rằng hôm nay là ngày thứ một trăm bọn họ gặp nhau, đây là một ngày có ý nghĩa kỷ niệm lớn lao như vậy!
Ôn Ngôn hoàn toàn không nhớ thì cũng đành, thế mà còn cho anh leo cây vào ngày quan trọng thế này!
Hôm nay sau khi Ôn Ngôn ra ngoài, Tiêu Thanh Hải trực tiếp gọi Cố Ngọc Thụ đến để trang trí một phen, định tạo niềm vui bất ngờ cho Ôn Ngôn ……
Ban đầu Ôn Ngôn đồng ý ngon lành với anh rằng hôm nay nhất định sẽ về. Giờ thì hay rồi, người không về, mọi thứ đều vô ích!
Nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Tiêu Thanh Hải, Cố Ngọc Thụ ở bên cạnh run rẩy vì sợ hãi.jpg ……
Cố Ngọc Thụ: “……” Anh họ sẽ không mở miệng lại gọi mình là bạn nhỏ đấy chứ!
Khi Cố Ngọc Thụ còn đang nghĩ lung tung, thì thấy Tiêu Thanh Hải quay đầu nhìn về phía hắn. Cố Ngọc Thụ cảm thấy lông tơ sau lưng dựng hết cả lên, hắn cố gắng rặn ra một nụ cười gượng gạo: “Anh, anh họ, đánh người thì đừng đánh vào mặt nha!”
Cũng không biết Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn mắc cái bệnh gì, lần nào cũng thích đánh vào mặt hắn ……
Cố Ngọc Thụ hiện giờ chỉ sợ Tiêu Thanh Hải bộp bộp đấm cho hắn hai cú, nên biết rằng thân hình của hắn không chịu nổi đâu á!
Tiêu Thanh Hải ghét bỏ nhìn Cố Ngọc Thụ một cái, phất phất tay bảo hắn đi, Ôn Ngôn không về, anh làm những việc này là để tự mình cảm động hay sao!
Cố Ngọc Thụ thấy Tiêu Thanh Hải không đánh mình mà còn bảo mình đi, hắn liền chuồn lẹ, trong lòng còn đang nghĩ, ôi chao, anh họ vẫn thương mình nha!
Sau khi Cố Ngọc Thụ đi, Tiêu Thanh Hải khôi phục mọi thứ về như cũ.
Nhưng vẫn là càng nghĩ càng tức, tại sao Ôn Ngôn ra ngoài chơi không đưa anh theo!
Tiêu Thanh Hải: “……” Mình phải hắc hóa!
Tiêu Thanh Hải sau khi hắc hóa không thèm băm thịt nữa, anh nhìn thấy tấm thẻ đen Ôn Ngôn đưa anh lần trước ở trên bàn, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một độ cong …..
Còn muốn bắt anh nấu ăn, hừ, Ôn Ngôn khiến anh khó chịu, anh cũng phải khiến Ôn Ngôn trải nghiệm cảm giác đau lòng là thế nào!
Tiêu Thanh Hải lại lấy điện thoại ra, liên kết thẻ của Ôn Ngôn vào, sau đó mở ứng dụng đặt đồ ăn ……
Ôn Ngôn đang ở quán bar chém gió với đám bạn xấu chợt có một dự cảm không lành ……
Ôn Ngôn lúc này vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, cậu xoa xoa lồng ngực ẩn ẩn đau, chẳng lẽ bị bệnh rồi, nếu không tại sao lại có cảm giác đau tim nhỉ!
Thân thể mới là vốn liếng của cách mạng, nhỡ đâu nghẻo mất thì cái gì cũng không có, nghĩ đến đây Ôn Ngôn trực tiếp đặt lịch khám tổng quát, cậu muốn kiểm tra thân thể kỹ lưỡng một lần, có bệnh thì chữa, không có bệnh thì coi như mua sự yên tâm ……
Ôn Ngôn chọn chọn lựa lựa nội dung của các gói kiểm tra thân thể cả nửa ngày, cứ mãi tính toán chọn ra một cái có giá cả hợp lý.
Đến khi Ôn Ngôn đặt lịch xong, cậu phát hiện có một tin nhắn từ ngân hàng gửi đến. Là tin nhắn thông báo chi tiêu do ngân hàng gửi đến …….
Ôn Ngôn nghĩ mình còn chưa đi kiểm tra mà, tại sao đã có tin nhắn chi tiêu.
Cậu tò mò bấm vào xem ….
Tài khoản có số đuôi 0000 của quý khách đã chi tiêu 76,926.33 tệ vào dịch vụ ăn uống lúc 18:23 ngày 11. Chi tiết vui lòng liên hệ quản lý khách hàng. [Thông báo từ Ngân hàng XX].
Dịch vụ ăn uống? Không ăn nhập gì đến việc kiểm tra thân thể của cậu nha, phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn chính là, đây là tin nhắn lừa đảo đúng không!
Ôn Ngôn lại đọc tin nhắn lần nữa, đây ….. tại sao còn có số không và số lẻ!
Nhất định là tin nhắn lừa đảo, bịa còn giống như thật vậy!'”
Lúc này, Ôn Ngôn vẫn đang xuýt xoa cảm thán, thủ đoạn lừa đảo bây giờ thật sự là ngày càng tiến bộ nha, bịa chuyện đến ngay cả cậu cũng suýt nữa tưởng là thật rồi!
Còn nghĩ rằng mình thật sự đã chi ra một khoản lớn như vậy!
Ôn Ngôn vừa cảm thán xong, đã nghe thấy bá tổng cùng bàn than phiền chim hoàng yến nhà hắn gần đây càng lúc càng biết tiêu tiền, hôm trước vừa mới cho cậu ta một tấm thẻ, hôm qua đã hăng hái quẹt thẻ đen của hắn rồi …..
Ôn Ngôn vẫn đang cảm thán tin nhắn lừa đảo bây giờ thật sự rất thật: “……”
Shhh —— Khoan đã, để cậu tiêu hóa nội dung lời này một chút!
Thẻ đen, cậu có!
Đưa cho chim hoàng yến? Cũng đúng luôn ……
Ôn Ngôn lại một lần nữa lấy điện thoại ra xem số điện thoại gửi tin nhắn đến, là dãy số ngắn năm chữ số và trùng khớp với số điện thoại của ngân hàng ……
Lúc này, tay Ôn Ngôn bắt đầu run rẩy cả lên. Cậu lại xác nhận một lần nữa số đuôi của tài khoản.
Xong rồi, trùng với số tài khoản thẻ đen của cậu!
Lại nhìn vào nội dung của tin nhắn một lần nữa.
Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn …..
Hơn, hơn bảy vạn?
Ăn cái gì mà tốn hơn bảy vạn?
Đây là muốn ăn thịt rồng sao!
Ôn Ngôn cảm thấy trước mắt tối sầm lại ……
“Ôn tổng, Ôn tổng, cậu không sao chứ?” Bá tổng bên cạnh phát hiện sắc mặt Ôn Ngôn có chút không ổn, vì thế gọi cậu hai tiếng.
Ôn Ngôn lúc này làm gì còn tâm trí ngồi uống rượu với mọi người chứ, cậu cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!
Chỉ thấy Ôn Ngôn xoạt một cái đứng bật dậy: “Xin lỗi, trong nhà có việc, tôi phải về trước!”
Tiêu Thanh Hải anh ta, anh ta đang làm cái gì vậy hả!
Đây đâu phải là dùng thẻ đen của cậu để tiêu xài, đây là đang dùng mạng sống của cậu để xài đó!
Lại nói hơn bảy vạn, một mình anh ta ăn hết được sao!
Trên đường về Ôn Ngôn thật sự vừa đau lòng vừa hối hận!
Ôn Ngôn hối hận quá, tự dưng ra ngoài ăn mừng làm cái gì, có gì đáng để ăn mừng cơ chứ!
Mày xem bây giờ không phải đã xảy ra chuyện rồi sao!
Người này ăn cái gì vậy hả, còn không bằng ăn cậu luôn đi!
Bảy vạn á, đó là bảy vạn á, cậu phải kiếm bao lâu mới kiếm được chừng đó hả!
Ôn Ngôn cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi ……
Tài xế mơ màng ngơ ngác nhìn Ôn Ngôn muốn khóc mà không khóc được: “Ôn tổng, xảy ra chuyện gì?”
Ôn Ngôn hiện giờ đang cấp thiết cần một người để trút bầu tâm sự, cậu lược bớt chi tiết kể cho tài xế nghe chuyện Tiêu Thanh Hải đã tiêu bảy vạn.
Tài xế nghe xong im lặng, hỏi cũng đã hỏi rồi, an ủi cứ là phải an ủi thôi!
Tài xế: “Số tiền này đối với người bình thường như chúng tôi mà nói thì khá đắt, nhà đàng hoàng nào mà ăn một bữa hết bảy vạn, nhưng với tư cách là bá tổng, ngài chẳng phải mỗi phút kiếm được trên dưới vài trăm vạn sao, chắc là vẫn ổn nhỉ? Tiểu thuyết đều nói một bữa ăn của các ngài là phải chín mười vạn, thế này cũng coi như muối bỏ bể thôi!”
Ôn Ngôn: “Chuyện này không giống!”
Tài xế: “Không giống chỗ nào?”
Ôn Ngôn: “Anh ta tiêu tiền riêng của tôi!”
Tài xế: “……” Sự im lặng của tài xế ồn ào chói tai như thế!
Cuối cùng xem như đã hiểu vì sao người ta là bá tổng, còn mình chỉ là tài xế, là do mình giác ngộ chưa đủ mà!
Ôn Ngôn vô cùng nôn nóng về đến nhà, vừa vào cửa thì thấy Tiêu Thanh Hải đang dỡ đồ ăn ra ……
Còn may còn may, vẫn chưa bắt đầu ăn!
Ôn Ngôn lao thẳng tới như một con hổ đói, ngăn không cho Tiêu Thanh Hải tiếp tục động tác dỡ đồ ăn ra ……
“Mấy thứ này chưa ăn, có thể trả lại không?” Ôn Ngôn nắm lấy tay Tiêu Thanh Hải, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Tiêu Thanh Hải.
Tiêu Thanh Hải cho Ôn Ngôn xem tin nhắn xác nhận do ứng dụng giao đồ ăn gửi đến.