~~ Huynh khống là làm thế nào để luyện thành …. ~~
Huynh khống, ý chỉ một vài người thích ca ca, ỷ lại vào ca ca, bất kể khi nào và ở đâu cũng nhất định sẽ xem ca ca là một nỗi niềm vô cùng quan trọng.
Cơ hội để mỗi một đệ đệ huynh khống trở thành huynh khống cũng không giống nhau, có người sinh ra đã như thế, có người thì sau này mới hình thành. Ví dụ như Ngụy Hoài Dật mẹ đẻ mất sớm, từ nhỏ bị phụ thân bỏ rơi, ở trong hoàng cung Bắc Uyên giống như một người trong suốt, lý do cậu ta trở thành huynh khống rất đơn giản —— Nhị ca ca Ngụy Chẩm Phong là người duy nhất tốt với cậu ta.
Nhưng Ảnh vương điện hạ thì khác, cậu từ nhỏ đến lớn không hề thiếu tình thương, lúc nhỏ tính tình còn không tốt, nếu không có Tiêu thừa tướng quản, cậu chắc chắn sẽ là hỗn thế tiểu ma vương trong hoàng cung Nam Tĩnh.
Triệu Kỳ cho rằng, con trai út của mình sở dĩ biến thành huynh khống, chắc hẳn có quan hệ rất lớn đến một “sự cố” khi cậu ba tuổi.
Khi Triệu Lâm ba tuổi, Triệu Miên năm tuổi, một nhà bốn người sống trong hoàng cung không an tĩnh gì lắm, bình thường cơ hội có thể xuất cung cực kỳ ít ỏi. Hai huynh đệ là hai đứa trẻ duy nhất ở trong cung điện to như vậy, trước khi phụ hoàng tìm thư đồng riêng cho từng người bọn họ, thì Triệu Lâm và Triệu Miên ăn uống chơi đùa đều cùng một chỗ, là huynh đệ, cũng là bạn chơi cùng duy nhất của nhau.
Hai bé trai không rành thế sự mỗi ngày ở chung với nhau khó tránh khỏi sẽ có một vài xích mích nhỏ. Theo hồi ức của Triệu Kỳ – một trong những người liên quan, a Lâm từ nhỏ đã thích làm phiền ca ca của cậu. Miên Miên năm tuổi đã bắt đầu đọc sách, a Lâm ba tuổi vẫn còn nhặt rác trên mặt đất để ăn, nhặt xong rồi đưa hai bàn tay đen thui lên sờ mặt ca ca, sờ đến nỗi ca ca cậu ngây người ngay tại chỗ.
Miên Miên thích sạch sẽ lại thích xinh đẹp, bị đệ đệ quẹt như vậy, suýt chút nữa giận đến phát khóc.
Vì sao Triệu Miên thích muội muội, không muốn lại có đệ đệ thứ hai, vì sao hắn ghét da đen, đây chính là nguyên nhân.
Đừng nhìn hiện giờ Triệu Miên có bao nhiêu kiêu ngạo đẹp đẽ quý phái, lúc nhỏ tính cách của hắn còn mềm mại, còn rất thích khóc hơn cả Phồn Phồn, nhưng lòng hiếu thắng vẫn luôn có.
Để trả thù vị đệ đệ rất thích ăn mì, hắn tìm một cái kẹp, canh chừng bên cạnh đệ đệ. Đệ đệ vừa mới học được cách dùng đũa trăm cay ngàn đắng gắp được cọng mì, đang định hút lấy một cách sung sướng, thì hắn nhanh chóng chính xác tàn nhẫn mà xuất kích, dùng cái kẹp bấm đứt sợi mì của đệ đệ.
A Lâm bận rộn cả nửa ngày, chết sống không ăn được sợi mì dài dài, khóc còn dữ hơn ca ca khi bị bôi đen mặt.
Các nhũ mẫu bó tay hết cách đối với loại tình huống này, đành phải mời đến Tiêu thừa tướng. Tiêu thừa tướng một khắc trước còn đang quyết đoán sách lược, một khắc sau đã phải mặt mày nghiêm nghị chủ trì công đạo vì chuyện lông gà vỏ tỏi giữa hai đứa con trai, Triệu Kỳ ở bên cạnh nhìn mà nghẹn cười đến mức mặt mày cứng đờ.
Một hôm, Miên Miên bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Phụ hoàng, cuộc sống ở ngoài cung như thế nào?”
Triệu Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Cái này không thể nói rõ trong một chốc một lát được nha, Miên Miên phải tự mình trải nghiệm mới được. Vừa vặn, cha của con mới hết bận chuyện trợ giúp Bắc Uyên chinh phạt phía tây, có thời gian mấy ngày hưu mộc, không bằng để cha mang các con đi Tiêu phủ ở tạm mấy ngày?”
Tiêu phủ là phủ đệ của Tiêu Thế Khanh, từ khi Tiêu Thế Khanh có được sách bảo của Hoàng Hậu Nam Tĩnh, sau khi vinh quang lên ngôi hậu, thì gần như chẳng mấy khi ngủ lại Tiêu phủ nữa. Hành động này của Triệu Kỳ, thứ nhất là để Tiêu mẫu, người vẫn luôn nhớ nhung các cháu trai, được trông coi hai đứa cháu trai nhiều hơn một chút, thứ hai là muốn chơi trò chơi “Cha đi đâu thế”.
“Tới Tiêu phủ rồi, huynh cố gắng tự mình chăm sóc bọn chúng.” Triệu Kỳ chọc vào ngực Tiêu Thế Khanh nói, “Gần đây huynh bận rộn quốc sự, rất lâu rồi không bầu bạn đàng hoàng với hai đứa nó. Trẫm phải cùng mẫu hậu lên núi lễ Phật, xong việc sẽ đi đón mấy cha con.”
Tiêu Thế Khanh đồng ý: “Được.”
Vài hôm sau, Triệu Miên và Triệu Lâm liền được phụ thân mang tới Tiêu phủ.
Tiêu mẫu hết sức cưng chiều hai đứa cháu trai nhỏ này. Khi Tiêu Thế Khanh xử lý xong mấy việc lặt vặt trong gia tộc quay lại chỗ mẫu thân, Triệu Miên và Triệu Lâm đã ăn uống no đủ, nằm song song trên giường, mặt đối mặt đang ngủ ngon lành, ngủ thành hai cái bánh trôi nếp một lớn một nhỏ.
Tiêu mẫu cúi đầu nhìn hai huynh đệ, nét mặt tràn đầy từ ái nói: “Tối nay cứ để tiểu Thái Tử điện hạ và Nhị hoàng tử ngủ ở chỗ ta đi.”
Tiêu Thế Khanh nói: “Không cần.”
Tiêu mẫu cho rằng Tiêu Thế Khanh không yên tâm, lại nói: “Các nhũ mẫu đều trông chừng mà, ngươi yên tâm.”
Tiêu Thế Khanh nhàn nhạt nói: “Thật ra không phải là vấn đề yên tâm hay không yên tâm.”
Tiêu mẫu khó hiểu: “Vậy thì vì sao?”
Tiểu Thái Tử đang ngủ mơ cảm giác có người ẵm hắn lên, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn tưởng là phụ hoàng, chủ động vươn hai cánh tay đòi ôm ôm. Nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra mình đã nhầm, bởi vì trên thân thể của người ẵm hắn không có mùi Long Tiên Hương của phụ hoàng, mà là một mùi hương quen thuộc khác, làmùi mực và mùi sách vở thoang thoảng.
Triệu Miên dùng mu bàn tay dụi mắt rồi mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy phụ thân.
“Tỉnh rồi?” Tiêu Thế Khanh nói, “Đi đến phòng ta ngủ.”
Triệu Miên cho rằng mình mà thức rồi thì phải đi bộ tới phòng của phụ thân, hắn có chút muốn được phụ thân tiếp tục ẵm, liền vùi đầu vào nói: “Chưa tỉnh, phụ thân, ta chưa tỉnh ……”
Ca ca tuyên bố mình chưa tỉnh, đệ đệ ngược lại ngáp một cái tỉnh dậy. Vì thế, Tiêu Thế Khanh một tay ẵm đứa lớn, tay kia dắt đứa nhỏ, mang hai con trai về phòng.
Buổi tối, Triệu Miên và Triệu Lâm xếp hàng để rửa mặt thay quần áo dưới sự trông coi của phụ thân. Đối với chuyện phải ngủ chung một giường với đệ đệ, tiểu Thái Tử rất bất mãn, nhưng vì nghe phụ thân kể chuyện xưa, nên hắn miễn cưỡng có thể nhịn.
Ngày thường ở trong cung, Triệu Kỳ, Tiêu Thế Khanh với lại nhũ mẫu đều sẽ dỗ hai đứa trẻ ngủ. Cách dỗ của Triệu Kỳ là chơi với bọn hắn, con nít chơi mệt thì tự nhiên sẽ ngủ, Tiêu Thế Khanh thì cùng bọn hắn đọc một vài câu chuyện lịch sử rất có tính giáo dục.
Những câu chuyện này đối Triệu Lâm ba tuổi mà nói thì khá tối nghĩa khó hiểu, cậu nghe một hồi liền bắt đầu không an phận cứ vặn vẹo ở trên giường, hỏi: “Cha có thể dỗ chúng con ngủ giống như nhũ mẫu không.”
Đang nghe chuyện xưa một cách hăng say, Triệu Miên vốn rất bất mãn đối với sự cắt ngang của đệ đệ, nhưng vừa nghe đến sẽ “Giống như nhũ mẫu”, thì lại hướng ánh mắt chờ mong về phía phụ thân.
Tiêu Thế Khanh hỏi: “Nhũ mẫu làm thế nào dỗ các ngươi vào giấc ngủ?”
Triệu Lâm lớn tiếng nói: “Nhũ mẫu sẽ ca hát cho chúng con nghe, múa cho chúng con xem!”
Thừa tướng đại nhân quyền khuynh thiên hạ: “.”
Cuối cùng, Tiêu Thế Khanh vẫn là dùng cách thức của chính mình để dỗ ngủ được hai đứa nhỏ. Hai huynh đệ trải qua một đêm ở Tiêu phủ, ngoại trừ tư thế ngủ của đệ đệ không tốt, coi ca ca thành cái gối mà ôm thật chặt, thì mọi thứ cũng xem như thuận lợi.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thế Khanh tự mình kêu hai đứa nhỏ rời giường. Thái Tử điện hạ 5 tuổi có thể tự chăm sóc tốt cho mình, hắn chỉnh chỉnh tề tề mặc xong hoa phục, sau đó tỉ mỉ đeo ngọc bội ở bên hông, mắt thấy đại công sắp cáo thành, nhưng lại gặp khó khăn ở món đồ cuối cùng.
Triệu Miên nghĩ nghĩ, chạy đến bên cạnh phụ thân, giật nhẹ vạt áo phụ thân.
Tiêu Thế Khanh cúi đầu nhìn xuống: “Sao vậy.”
Triệu Miên cố hết sức ngẩng đầu, nói: “Con muốn cột tóc, cột tóc lại mới không bị rối.” Triệu Miên giơ dây cột tóc cho phụ thân xem, “Nhưng con không biết dùng cái này, phụ thân có biết không?”
Trẻ con Nam Tĩnh bắt đầu cột tóc từ nhỏ, tóc của bé trai năm tuổi đã dài tới hông. Bởi vì Triệu Miên mặt mũi quá mức tinh xảo, lúc cột tóc lại trông giống như một tiểu công chúa, khi Triệu Kỳ tâm huyết dâng trào còn từng buộc tóc đuôi ngựa cho hắn một lần.
Tiêu Thế Khanh khẽ bật cười: “Biết.”
Tiểu Thái Tử nho nhã lễ độ nói: “Vậy làm phiền phụ thân giúp Miên Miên cột cho đẹp một chút.”
Nhũ mẫu ở bên cạnh đợi lệnh vội vàng nói: “Thừa tướng, để nô tỳ làm đi.”
“Không cần.” Tiêu Thế Khanh cầm lấy dây cột tóc từ tay con trai lớn, “Lại đây, Miên Miên.”
Triệu Lâm nhảy lên nhảy xuống giơ tay lên: “Cha, con cũng muốn!”
“Ngươi đứng sang một bên chờ.” Tiêu Thế Khanh cột xong đuôi ngựa cho Triệu Miên, “Được rồi, đứa tiếp theo.”
“Tới đây!” Triệu Lâm gấp không chờ nổi đưa đầu qua.
Tiêu Thế Khanh định dẫn hai con trai ra ngoài phủ đi dạo, khi ra đến cửa, Phù Tư tiến đến cầu kiến.
Phù Tư đi theo bên người Triệu Kỳ đã lâu, đột nhiên cầu kiến, Tiêu Thế Khanh không khỏi nhíu mày: “Bệ hạ xảy ra chuyện sao.”
“Bệ hạ mọi chuyện đều tốt.” Phù Tư nói, “Thuộc hạ là tới truyền lời của Bệ hạ.”
Tiêu Thế Khanh đi bận chính sự, để lại hai đứa nhỏ chơi đùa trong phủ. Tổ mẫu tặng Triệu Miên một con cá vàng nhỏ, Triệu Miên ở trong sân tìm kiếm những viên sỏi nhỏ có thể trang trí bể cá, Triệu Lâm thì ở bên cạnh vọc đất.
Không biết qua bao lâu, Triệu Lâm chơi đến khi đói bụng, ngẩng đầu lên nhìn, bốn phía thế mà không có một người lớn nào. Cậu đành phải xin ca ca năm tuổi giúp đỡ: “Hoàng huynh, đệ đói bụng rồi.”
Triệu Miên nhìn thấy bàn tay dơ hầy của đệ đệ, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, tức giận nói: “Ngươi không được qua đây.”
Triệu Lâm ủy khuất nói: “Nhưng mà đệ rất đói.”
Lúc này, một cái giọng nói xa lạ vang lên: “Nhị điện hạ, nếu ngươi đói có muốn ăn hồ lô ngào đường hay không?”
Hai huynh đệ đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam nhân chưa bao giờ gặp qua, trong tay nam nhân cầm một cây kẹo hồ lô, vẻ mặt hòa ái thân thiện, tựa như đã quen biết bọn hắn từ lâu.
Triệu Lâm nhìn thấy kẹo hồ lô hai mắt tỏa ánh sáng: “Ta muốn!”
Nam nhân cười tủm tỉm nói: “Một cây không đủ cho hai ngươi ăn, nhà ta còn rất nhiều. Các ngươi có muốn đi theo ta không?” Nói xong, liền giờ tay về phía hai đứa nhỏ.
Triệu Lâm thèm ăn đến sốt ruột, vội vàng muốn đến nắm tay nam nhân, nhưng bị ca ca ngăn lại.
“Ngươi đã quên phụ hoàng dạy chúng ta như thế nào sao?” Triệu Miên gấp gáp nói, “Không được ăn đồ của người lạ cho, cái tên ngốc nhà ngươi.”
Triệu Lâm ánh mắt trông mong nhìn kẹo hồ lô: “Nhưng ……”
“Thái Tử điện hạ yên tâm, tiểu nhân cũng không phải người lạ gì.” Nam nhân kiên nhẫn giải thích, “Tiểu nhân là quản sự của Tiêu phủ, phụng mệnh Tiêu thừa tướng đến chăm sóc nhị vị điện hạ.”
Nam nhân vừa nói như vậy, Triệu Lâm liền an tâm, ngây ngô cười nói: “Kẹo hồ lô, hắc hắc.”
“Hắn đang nói bậy!” Triệu Miên trong lòng sợ hãi, nhưng cố gồng mình đứng trước mặt đệ đệ, “Nếu hắn là người của Tiêu phủ, sao lại kêu chúng ta đi đến nhà hắn!”
Triệu Lâm ba tuổi không thể nào hiểu được logic của Hoàng huynh, bối rối nhìn kẹo hồ lô, rồi lại nhìn Hoàng huynh. Nam nhân tự biết lừa không được Triệu Miên, dứt khoát hoặc không làm, hoặc làm là phải làm đến cùng, kéo Triệu Lâm định bỏ chạy.
Tiểu Thái Tử phản ứng cực nhanh, lấy hết sức lực bú sữa ra, túm chặt áo của nam nhân: “Buông đệ ấy ra!” Triệu Miên gấp đến sắp khóc, “A Lâm, a Lâm …… Đệ đệ!”
Triệu Lâm bị nam nhân kẹp ở bên hông, cũng sợ tới mức khóc lóc ầm ĩ, liều mạng vươn tay về phía ca ca: “Ca ca ca ca ——”
Triệu Miên tìm được cơ hội, cắn một cái thật mạnh lên cổ tay nam nhân, nam nhân bị đau đến mức kêu to, không thể không buông tiểu hoàng tử đã bắt được vào tay. Triệu Miên cướp lại được đệ đệ, dẫn cậu quay đầu chạy: “Người đâu, nhanh tới đây, có thích khách!”
Hai đứa nhỏ liều mạng chạy như điên, ca ca nắm bàn tay dính đầy đất cát của đệ đệ, không hề chê tay cậu bẩn, cho đến khi bọn hắn lao vào một cái ôm quen thuộc an toàn.
“Phụ thân!”
“Cha!”
……
Mười mấy năm sau, trong một buổi gia yến ở Nam Tĩnh, Triệu Kỳ kể chuyện xưa năm đó cho đám vãn bối nghe.
“Nếu không phải nhờ Miên Miên, a Lâm lúc ấy nói không chừng đã bị bắt cóc.” Triệu Kỳ cười khanh khách nói, “Từ đó về sau, a Lâm liền trở thành một tên huynh khống hoàn toàn triệt để, vì Miên Miên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Miên Miên kêu nó đi hướng đông, thì nó tuyệt đối không đi hướng tây.”
Triệu Lâm chẳng có ấn tượng gì mấy đối với hầu hết chuyện xảy ra lúc ba tuổi, chỉ riêng chuyện này, nhiều năm như vậy ký ức cậu vẫn nhớ rõ mồn một. Lúc này nghe phụ hoàng nhắc lại chuyện cũ, thật là xúc động, cảm khái nói: “Hoàng huynh lúc ấy bé nhỏ yếu ớt như vậy, vì ta mà không tiếc lấy mạng mình ra chống lại tên buôn người, huynh ấy rất thương ta.”
“Ngươi đang nói cái gì.” Triệu Miên thần sắc vi diệu, “Đó là diễn tập đề phòng bị lừa do phụ hoàng cố ý chuẩn bị cho chúng ta, ngươi không nhìn ra à?”
Triệu Lâm tròng mắt chấn động: “Hả?!”
Triệu Miên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, đó là Tiêu phủ, sao có thể xuất hiện tên buôn người. Hơn nữa lúc phụ hoàng dạy chúng ta không được nghe và tin lời người lạ, đã nói là sẽ có diễn tập, muốn chúng ta lúc nào cũng cảnh giác.”
Triệu Lâm vèo một cái nhìn về phía Triệu Kỳ: “Phụ hoàng, lời Hoàng huynh nói là thật sao?”
Triệu Kỳ: “À ừm ……”
Triệu Lâm không thể tin được, run run rẩy rẩy hỏi Triệu Miên: “Cho nên, huynh đã biết đó chỉ là diễn tập nên mới liều mạng vì đệ?”
Triệu Miên hơi hơi mỉm cười: “Ngươi nói xem.”
Thật ra cũng không hẳn, khi đó hắn mới năm tuổi, làm sao nghĩ nhiều đến vậy.
Triệu Lâm chịu đả kích sâu sắc bưng kín mặt.
Ngụy Chẩm Phong xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cầm chén rượu lên, cười hỏi Triệu Lâm: “Bây giờ đã biết chân tướng, ngươi còn muốn tiếp tục huynh khống không?”
“Muốn! Đương nhiên phải tiếp tục!” Ảnh vương điện hạ da đen rưng rưng, “Chuyện huynh khống này, chính là chuyện cả đời!”