Bóng của Chu Khải trúng vào khoảng không, rơi xuống mặt nước bắn lên, đụng vào trán Phương Tư Dục ở hàng phía sau.
“Ui da!” Phương Tư Dục bụm trán lại một cách khoa trương, nhìn về phía trọng tài, trong giọng nói có sự hưng phấn rõ ràng, “Chú trọng tài, chú đó đánh trúng con! Chú đó đánh trúng con!”
“Tuýt tuýt ——” Trọng tài nhịn cười thổi còi, “Đội đỏ đánh trúng bạn nhỏ, trừ 1 điểm, điểm số hiện giờ là 3:0.”
Chu Khải: “……”
Đạn mạc: [Ha ha ha ha Một bóng trở lại trước giải phóng.]
[Tuy rằng không hiểu Chu Khải vì sao không ném Niên Niên mà phải ném Lận tổng, nhưng cảm ơn anh ta đã phát đường cho mọi người.]
[Không thể nào không thể nào? Không phải là có người không nỡ ném fan cũ đấy chứ?]
[Đừng nói bừa, Chu Khải có thể chỉ là muốn chọn quả hồng cứng để bóp / Hài ghê]
[Từ bỏ đi Khải ca, anh không thắng được Lận tổng đâu / Đầu chó]
Lận Hạ ôm eo Hứa Gia Niên trồi lên khỏi mặt nước, “Vẫn ổn chứ?”
Hứa Gia Niên cả người ướt sũng, áo thun màu đen dán trên người, hiện ra vòng eo thon chắc.
Cậu vuốt nước trên mặt, ngửa cổ lên, vuốt mái tóc ướt nhẹp ra phía sau, lộ ra vầng trán mịn màng cùng xoáy mỹ nhân thường ngày giấu bên dưới lớp tóc mái.
* Xoáy mỹ nhân:
Nghe Lận Hạ hỏi như vậy, cậu nhướng đuôi mắt nhìn sang sân đối phương một cái, tai ửng đỏ, nhưng khóe môi lại nhịn không được nhếch cao lên.
Lận Hạ cũng mỉm cười theo, tóc mái ướt đẫm hơi rũ xuống, thoạt nhìn còn dịu dàng hơn vài phần so với ngày thường.
Đạn mạc: [Hít hà hít hà —— Thân thể ướt nước của vợ và Lận tổng thật quyến rũ.]
“Áo của anh.” Hứa Gia Niên kéo nhẹ cổ áo trên ngực anh, chất vải sau khi ngâm nước xộc xà xộc xệch dán sát trên người đối phương, biến dạng hết cả rồi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân nha Lận tổng.” Đám người Phương Lữ Trần nhốn nháo lên.
Động tác Hứa Gia Niên khựng lại, lỗ tai càng đỏ hơn, thu bàn tay đang chỉnh sửa cho anh lại, vòng qua anh đi nhặt bóng.
Đổi quyền giao bóng, trò chơi tiếp tục.
Hứa Gia Niên giả vờ tấn công Chu Khải, nhanh chóng ném bóng cho Lận Hạ đã di chuyển đến khu vực gần đường giữa sân.
Anh đón được bóng, nhân lúc Chu Khải bị động tác giả của Hứa Gia Niên mê hoặc, tranh thủ khoảng trống lắc mình tránh né, ném bóng trúng lên lưng hắn.
Chu Khải cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Niên, lại thấy cậu nhanh chóng bơi về hướng Lận Hạ cùng nhau đập tay, vẻ mặt tươi cười xán lạn.
Trọng tài thổi còi tuyên bố trận đầu tiên kết thúc, “Điểm số 4:0, xét thấy đội đỏ trong sân chỉ còn lại có hai bạn nhỏ, tuyển thủ bên ngoài cho dù cố hết sức loại được hai vị phụ huynh của đội xanh, thì điểm số cũng chỉ có thể đến 4:2, cho nên chúc mừng đội xanh chiến thắng trận thứ nhất.”
Bởi vì đội đỏ không có người lớn nào trong sân, nhóm Hứa Gia Niên có thể lựa chọn không tấn công các bạn nhỏ ở đối diện, cho nên tất nhiên cũng sẽ không bị trừ điểm. Nếu còn người lớn, khi tấn công mới có khả năng trúng nhầm sang bạn nhỏ mà thu hẹp lại chênh lệch điểm số, cho đội đỏ cơ hội lội ngược dòng.
“Kế tiếp nghỉ ngơi mười phút, hai bên đổi sân tiến hành trận thứ hai.”
Phương Lữ Trần của đội xanh nhảy xuống nước ăn mừng, mọi người trong đội đỏ tiếc nuối thở dài.
“Lỗi của tôi.” Chu Khải cúi đầu lau nước ở trên mặt, tiếng nói nhỏ xuống.
Hắn lại một lần nữa thua Lận Hạ, trong lòng cực kỳ hụt hẫng, sự ăn ý giữa Hứa Gia Niên và Lận Hạ cũng lại một lần nữa làm hắn đau đớn, làm hắn giống như bị nghẹn ở cổ.
“Không sao không sao.” Trương Tĩnh Xuyên vỗ vỗ vai hắn, “Ván tiếp theo thắng lại.”
Đạn mạc: [Chúc vợ chiến thắng ván tiếp theo!]
[Nói thật Chu Khải hơi ngu ngốc, vừa rồi Trương lão sư đã nói anh ta ném Hứa Gia Niên, anh takhông chịu nghe, bằng không vừa vặn có thể loại được Lận Hạ, cuối cùng đấu với Hứa Gia Niên cũng là có phần thắng.]
[Cười chết, Lận tổng cho dù ra bên ngoài, vẫn phối hợp cùng vợ tiêu diệt Chu Khải.]
[Không biết Chu Khải nghĩ gì, không hề suy xét đến lợi ích của đội mình sao?]
[Tuy rằng nhưng là, một trò chơi mà thôi, không cần phê bình gay gắt như vậy đúng không?]
[Khải ca dù nói thế nào cũng đã kiên trì đến cuối cùng, thua cũng không thể trách anh ấy chứ?]
[Đừng tức giận đừng tức giận, các bạn tuy rằng thua trận thi đấu, nhưng chúng tôi thu hoạch được tình yêu ngọt ngào nha!]
[Ha ha ha ha Đằng ấy biết cách đổ thêm dầu vào lửa đấy, tỷ muội ạ.]
Ván thứ hai, đội đỏ rút kinh nghiệm hòa nhau một ván.
Ván thứ ba, Lận Hạ và Hứa Gia Niên bị nhằm vào, liên tiếp bị loại, vợ chồng Phương Lữ Trần lập tức luống cuống.
Hai người bọn họ đều mang mắt kính, chơi trò chơi ở trong nước rất không tiện, kính bị văng nước lên thì ngay cả người đối diện cũng không nhìn rõ, phản ứng không đủ nhanh.
Ngay khi Phương Lữ Trần cho rằng bọn họ sắp thua không thể nghi ngờ, thì cặp chồng chồng Hứa Gia Niên dựa vào sự ăn ý xuất sắc, ở bên ngoài đánh phối hợp, bất ngờ thắng được trận đấu.
Nhóm bên đội thắng được 5 điểm, nhóm bên đội thua được 3 điểm, lúc này gia đình Hứa Gia Niên có 16 điểm, gia đình Phương Lữ Trần có 15 điểm, gia đình Trương Tĩnh Xuyên có 12 điểm, gia đình Chu Khải có 11 điểm.
Trận đấu bóng né dưới nước tranh hạng ba, tư trở nên không cần thiết nữa, bởi vì bất kể là gia đình Trương Tĩnh Xuyên hay gia đình Chu Khải đứng thứ ba, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể có được 2 điểm, không thể vượt qua hai gia đình kia, đã mất đi cơ hội giành vị trí thứ hai về tổng điểm.
Dương Minh Diệp và Lâm Hạo Hiên bỏ lỡ gói trải nhiệm du thuyền và quyền đổi chỗ ở đau khổ ôm chặt lấy nhau, chỉ thiếu điều ôm đầu khóc rống.
Bọn họ ra khỏi hồ bơi, chờ hai nhà Hứa Gia Niên và Phương Lữ Trần nghỉ ngơi xong, tranh hạng nhất nhì.
Nhà nào trong bọn họ có thể chiến thắng lấy được 5 điểm, thì sẽ có quyền ưu tiên chọn gói trải nghiệm du thuyền.
Đạo diễn tuyên bố quy tắc: “Bởi vì số lượng người tham gia vòng này ít, chúng ta áp dụng chế độ ghi điểm, sau khi bị ném trúng không cần ra khỏi sân, ném trúng một lần được 1 điểm, người lớn ném trúng bạn nhỏ bị trừ 1 điểm, bạn nhỏ ném trúng bạn nhỏ được 1 điểm, một trận quyết định thắng bại, bên nào đạt được 10 điểm trước sẽ chiến thắng.”
Hứa Gia Niên thật ra đã có chút mệt mỏi, ngày thường cậu không thích vận động, ngoại trừ kiểm tra thể chất ở trường, đã rất lâu rồi không vận động kịch liệt như vậy —— Vận động trong phòng tắm và trên giường không tính.
Lận Hạ phát hiện cậu hơi hơi thở dốc, khẽ bàn bạc với cậu: “Hay là trận này chúng ta bỏ cuộc, giữ thể lực, cho bọn họ được hạng nhất, sau đó chúng ta khiêu chiến?”
Hứa Gia Niên trầm tư, làm như vậy đúng là có thể bớt được một vòng bảo trì thể lực, “Nhưng, nếu bọn họ được hạng nhất, phương thức khiêu chiến sẽ do bọn họ quyết định, đối với chúng ta rất bất lợi.”
“Nhỡ đâu kêu chúng ta thi diễn xuất với chị Vi Vi, thi hát nốt cao với Phương lão sư thì làm sao đây?”
Lận Hạ im lặng, cuối cùng nói: “Vậy trận này giao cho anh, em và Tuế Tuế ở phía sau bảo vệ tốt cho mình là được.”
Hứa Gia Niên cười hiểu ý: “Không sao, vì du thuyền, em vẫn có thể kiên trì được một lát nữa.”
Đạn mạc: [Hu hu hu “Trận này giao cho anh” nghe cũng quá đáng tin rồi!]
[Tôi tưởng rằng vợ sẽ nói: Vậy giao cho anh, Lận tiên sinh / Đầu chó]
[Vì du thuyền! Vì tách phòng ngủ! Vợ xông lên!]
[Đột nhiên rất lo lắng, Lận tổng đấu xong như vậy, buổi tối còn sức không?]
[Đừng quên đạo diễn nói chính là hai ngày một đêm, chắc chắn là bắt đầu từ buổi sáng ngày mai, trọn vẹn hai ngày một đêm.]
[@ Đạo diễn, trang bị trên penhouse mấy cái camera cũng không quá đáng đâu nhỉ?]
[Cười chết, mấy người nói như thể Lận tổng và Hứa Gia Niên đã thắng rồi vậy.]
[Phương Lữ Trần: Cậu cho rằng tôi không tồn tại hử?]
[Đúng vậy, đồn xuống đi: Phương Lữ Trần anh ta không được.]
[Ha ha ha ha]
Trận quyết định chiến thắng, hai đội trước hết bắt tay hữu nghị ở khu vực đường giữa sân.
Phương Tư Dục và Tuế Tuế bắt tay, siết chặt nắm tay nhỏ bắt đầu buông lời lẽ hung hăng: “Cậu cẩn thận một chút, tớ sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Tuế Tuế: “……”
“Ừ, được.” Nó vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, “Cậu cũng cẩn thận.”
Phương Tư Dục ngớ ra, Tuế Tuế đã xoay người bơi về phía cuối sân.
Đáng giận! Vì sao đối phương không bị lời nói hung hăng của mình doạ sợ, ngược lại chính mình còn cảm thấy bị coi thường?
Đạn mạc: [Ha ha ha ha “Cậu cũng cẩn thận” nghe rất ngầu.]
[Không hổ là Tuế tổng, người nhỏ nói không nhiều, nhưng lực sát thương lại cực mạnh.]
[Cục cưng Tư Dục mau trở lại đi, em bé ngốc bạch ngọt không thắng được anh trai ngầu lòi đâu.]
Trận đấu bắt đầu, trọng tài phát bóng, Lận Hạ lại lần nữa dựa vào chiều cao và sức bật cướp được quyền giao bóng, không chút do dự ném về hướng Phương Lữ Trần.
Sau khi ghi điểm, quyền giao bóng vẫn ở phía bên kia của bọn họ, Phương Lữ Trần “Không có chút nhân tính” đẩy con trai ra phía trước, bản thân mình trốn ở sau lưng Phương Tư Dục.
Phương Tư Dục có kinh nghiệm “ghi điểm” lần trước, giang cánh tay nhỏ ra bảo vệ ba mình ở đằng sau giống như gà mái bảo vệ gà con vậy.
Đạn mạc: [Ha ha ha ha ha]
[Bán con trai vẫn là nghề của Phương lão sư của các bạn.]
[Đồn xuống đi: Phương Lữ Trần thật sự không được!]
Lận Hạ thay đổi mục tiêu, không chút thương hương tiếc ngọc ném trúng Lục Nhất Vi.
2:0, quyền giao bóng vẫn ở bên phía bọn họ.
Lục Nhất Vi ở đối diện phát hiện né không thoát, cũng co rúm ở phía sau Phương Tư Dục, chọc cho hai nhóm gia đình ở bên ngoài không khỏi bật cười.
Hứa Gia Niên thấy thế, đưa bóng cho Tuế Tuế, ôm nó đến khu vực giữa sân.
Phương Lữ Trần ở đối diện vội vàng mang Phương Tư Dục lui về phía sau, rúc vào trong góc.
Đạn mạc: [Ha ha ha ha Cứu mạng! Trận quyết định thắng bại tại sao lại đột nhiên biến thành trận đấu khôi hài rồi?]
Lận Hạ bế Tuế Tuế lên, nói với thằng bé: “Không sao, con ném sang bên kia là được, ném không trúng cũng không sao.”
Tuế Tuế gật đầu, hai tay giơ quả bóng cao su lên, ném về phía Phương Tư Dục.
Phương Tư Dục còn định dùng thân mình để ngăn cản, vợ chồng Phương Lữ Trần lại nhanh chóng kéo nó né sang bên cạnh, “Tuế Tuế ném trúng con là có thể ghi điểm đó, con trai!”
Phương Tư Dục bừng tỉnh đại ngộ, cuống quít thu tay lại, nhưng cánh tay lại sơ ý chạm phải bóng.
“Tuýt ——” Trọng tài thổi còi, “Tuế Tuế được 1 điểm, điểm số 3:0.”
Mắt Tuế Tuế sáng lên, quay đầu nhìn về phía hai vị ba ba. Hứa Gia Niên đập tay với thằng bé: “Giỏi quá!”
Phương Tư Dục buồn bã, cùng ba mẹ di chuyển đến góc sân bên kia, cảnh giác nhìn về khu vực giữa sân đang bị chiếm đóng, Tuế Tuế lại một lần nữa cầm bóng.
Đạn mạc: [Ha ha ha ha Đây là tình huống mang tính áp đảo gì vậy?]
Tuế Tuế lần thứ hai tấn công không trúng, bóng bị Lục Nhất Vi đón được, lập tức ném lại về phía bọn họ.
Cô nhắm chuẩn xác vào Hứa Gia Niên, Lận Hạ lập tức đưa một bàn tay ra, che trước mặt Hứa Gia Niên chụp được bóng, nhanh chóng phản kích ném trúng Phương Lữ Trần ở đối diện.
Tuế Tuế đang được Lận Hạ dùng một tay kẹp dưới nách vội vàng vỗ tay.
Đạn mạc: [666 Một tay xách con một tay đón bóng vẫn được.]
Bởi vì khởi đầu thất bại, thực lực lại tương đối cách xa, gia đình Hứa Gia Niên thuận lợi chiến thắng trận đấu, giành được hạng nhất.
“Chúng tôi chọn gói trải nghiệm du thuyền.” Hứa Gia Niên cao hứng phấn khởi nói.
Đạo diễn nhìn về phía gia đình Phương Lữ Trần đạt được hạng hai, “Các bạn có muốn đề nghị khiêu chiến không?”
Phương Lữ Trần và Lục Nhất Vi vội vàng lắc đầu: “Không được không được, Lận tổng quá liều mạng.”
“Chúng tôi cạnh tranh không lại.” Lục Nhất Vi ôm quyền, “Cam bái hạ phong.”
“Vậy chúc mừng gia đình Tuế Tuế giành được gói trải nghiệm du thuyền hai ngày một đêm.” Đạo diễn nói, “Gia đình Phương lão sư có muốn sử dụng quyền đổi chỗ ở không?”
Phương Lữ Trần ngẫm nghĩ, nhìn sang Lục Nhất Vi, Lục Nhất Vi gật đầu, hai người đồng loạt nhìn về phía gia đình Trương Tĩnh Xuyên và Nghiêm Tuyết.
“Anh Trương, chị dâu, hai người đến nhà gỗ ở thử, để chúng tôi trải nghiệm hai ngày trên nhà thuyền có được không?”
Trương Tĩnh Xuyên và Nghiêm Tuyết sảng khoái nói: “Không thành vấn đề / Được nha.”
Đạo diễn: “Chúc mừng hai nhà đã đạt được thoả thuận đổi chỗ ở, như vậy nhóm Chu Khải và Minh Diệp, chỉ có thể tiếp tục ở lều.”
Dương Minh Diệp sống không còn gì luyến tiếc ôm mặt: “Được rồi biết rồi, không cần phải nhấn mạnh nữa đâu.”
Mọi người bật cười.
Đạo diễn: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa tối ở bãi cát cho mọi người, tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bắt đầu cuộc sống trải nghiệm hai ngày một đêm.”
Mắt của các khách mời lập tức sáng lên, chơi trò chơi hơn một tiếng, vậy mà còn mệt hơn cả xây nhà, bọn họ không muốn quay về nấu cơm một chút nào.
Ăn xong bữa tối, mọi người nhộn nhịp lên du thuyền tắm rửa.
Hứa Gia Niên tắm rửa xong đi ra, thấy Lận Hạ đang giúp Tuế Tuế cắt móng tay.
“Đồ cắt móng tay ở đâu ra?” Cậu nhịn không được hỏi, thứ này tuy nhỏ, nhưng bọn họ đúng là đã quên mang.
Lận Hạ nói: “Sang kế bên mượn.”
Hứa Gia Niên bừng tỉnh: “Là chị Vi Vi mang hả?” Phụ nữ quả nhiên tỉ mỉ hơn so với bọn họ, suy nghĩ thật chu đáo.
“Ừ, đợi lát nữa anh giúp em cắt, sau khi dùng xong lấy nước nóng ngâm một chút, rửa sạch sẽ rồi trả lại.”
Hứa Gia Niên gật đầu, có vài người coi mấy thứ như lược, đồ cắt móng tay này khá là riêng tư, cho bọn họ mượn đã rất không dễ dàng rồi, mượn thế nào phải trả lại thế nấy.
Tuế Tuế lần đầu tiên được cha cắt móng tay giúp nó, trước kia đều là thầy cô ở viện mồ côi định kỳ cắt cho bọn chúng, đám trẻ con lần lượt xếp thành hàng, bên này cắt tóc trước, bên kia cắt móng tay trước.
Bởi vì nhiều người, thầy cô đều cắt rất nhanh, sẽ không hỏi nó dài như vậy được chưa, còn cẩn thận giũa bằng các góc cạnh cho nó giống như cha.
Cho nên trước đây đám trẻ con tranh cãi đánh nhau, thỉnh thoảng sẽ bị móng tay đối phương cào bị thương.
Nó từng nghe bạn ở trường mẫu giáo than phiền ba không dịu dàng như mẹ, khi cắt móng tay cho bạn đó luôn làm bạn đó đau.
Lúc ấy trong lòng nó chỉ nghĩ: Còn may còn may, ít nhất thầy cô ở viện mồ côi không làm nó đau, nó mới không thèm hâm mộ các bạn có ba mẹ.
Nhưng hôm nay lần đầu tiên nó biết, hoá ra người cha vừa nghiêm túc vừa không thích nói chuyện cũng có thể dịu dàng như vậy, còn lâu mới làm nó đau.
Nhưng, khoảng thời gian cha mới dẫn nó về nhà, thật ra là dì bảo mẫu cắt móng tay cho nó, còn dẫn nó đi cắt tóc, cha thậm chí không để ý tới.
Hiện tại, cha đã khác rồi.
Nếu như nó có thể gặp được cha và ba sớm một chút thì tốt rồi.
“Được rồi.” Lận Hạ nói với nó, “Đi rửa tay một chút.”
“Dạ.” Tuế Tuế nhẹ nhàng lên tiếng, mang dép lê chạy vào phòng tắm.
Chậm một chút nữa là nó sẽ nhịn không được khóc ra mất.
Hứa Gia Niên và Lận Hạ đều không phát hiện sự khác thường của nó, người trước đưa bàn tay của mình đến trước mặt Lận Hạ, để anh cắt móng tay cho mình.
Lận Hạ lau chùi đồ cắt móng tay, nắm lấy đầu ngón tay cậu, hỏi cậu: “Dài như vậy được không?”
“Được.” Hứa Gia Niên gật đầu, lại cố ý nói, “Giũa bằng phẳng một chút, cẩn thận lần sau lại cào anh bị thương.”
Động tác Lận Hạ dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cậu.
“Em nói không đúng sao?” Hứa Gia Niên đá dép rơi xuống, đặt chân lên đầu gối Lận Hạ, rất có vài phần ý tứ được sủng mà kiêu, “Em cũng muốn cắt móng chân.”
Mắt Lận Hạ hơi tối xuống, cúi đầu tiếp tục cắt móng tay cho cậu, một bên nhàn nhạt nói: “Đêm mai chúng ta ở phòng suite trên du thuyền, Tuế Tuế có thể ở riêng một phòng.”
Hứa Gia Niên cứng đờ, mím môi dưới, mạnh miệng nói: “Em ngủ chung với Tuế Tuế.”
Lận Hạ khẽ cười một tiếng, không tỏ rõ ý kiến. Dù sao đi nữa tối mai sẽ biết thôi.
Anh cắt móng tay cho Hứa Gia Niên xong, ấn cạnh móng tay của cậu vào lòng bàn tay để kiểm tra một lượt, xác định đã giũa phẳng, mới tiếp tục cắt móng chân cho cậu.
Hứa Gia Niên mới vừa tắm xong, móng chân được ngâm nước mềm, tương đối dễ cắt.
Cậu trở tay chống trên sofa, thấy Lận Hạ nâng bàn chân mình, cúi đầu vẻ mặt chăm chú, động tác thận trọng, nhịn không được khóe môi cong lên, trong lòng ngọt đến mức nổi bong bóng.
“Lát nữa em cũng cắt cho anh nhé.” Cậu nói với Lận Hạ.
“Không cần.” Lận Hạ cúi đầu, giọng điệu bình thản, “Tối mai em ngủ với anh là được.”
Hứa Gia Niên: “……”
Cậu nhấc chân kia lên nhẹ nhàng đạp lên ngực Lận Hạ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thay đổi rồi Lận tiên sinh, trước đây anh không như vậy.”
Lận Hạ động tác hơi dừng lại, nắm lấy mắt cá chân của cậu, vừa chân thành vừa vô tội hỏi: “Chúng ta đã kết hôn, ngủ chung với nhau không phải rất bình thường sao?”
Hứa Gia Niên nghẹn lời: Vậy ngược lại, chia phòng ngủ mới là không bình thường ha.
Gò má cậu hơi nóng, ghé lại gần hôn lên má Lận Hạ, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, cùng anh ngủ là được chứ gì.”
Vẻ mặt Tuế Tuế đã trở lại bình thường từ trong phòng tắm đi ra, vừa vặn thấy một màn này, lập tức giơ tay lên che hai mắt mình lại: Úi chà, các ba ba sao lại hôn nhau?
“Khụ.” Hứa Gia Niên thấy thằng bé, vẫy tay với nó, “Tuế Tuế con lại đây, ba xem thử móng chân của con có cần cắt hay không?”
Tuế Tuế ngồi bên cạnh ba, ngoan ngoãn cởi giày ra nâng bàn chân nhỏ của mình lên. Hứa Gia Niên nhìn nhìn, nói: “Tí nữa ba cắt cho con.”
Lận Hạ đã có được câu trả lời hài lòng cong môi lên, giũa móng chân cho Hứa Gia Niên xong, bị đối phương cướp lấy đồ cắt móng tay, mình thì chạy đến phòng tắm để tắm rửa.
Tuế Tuế có chút ngượng ngùng đặt bàn chân nhỏ của mình lên đầu gối của ba, trong lòng còn có chút lo lắng.
Bởi vì móng tay của ba đều do cha cắt, thoạt nhìn có vẻ ba không biết làm lắm.
Không ngờ động tác của ba cũng rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, không làm đau nó một chút nào.
Nó nhìn góc nghiêng gương mặt của ba, trái tim căng tràn ấm áp.
Nó nghĩ, câu nói “Từ đó sống hạnh phúc bên nhau” ở trong sách truyện, hẳn chính là giống như nó và các ba ba nhỉ?
“Được rồi.” Hứa Gia Niên cười nói, “Chút nữa lại đi rửa chân là xong rồi.”
Tuế Tuế gật đầu, nhìn ba mình cười rộ lên cực kỳ đẹp trai, chần chờ một lát, lấy hết can đảm ghé sát vào, hôn lên mặt ba một cái, vừa thì thầm vừa thẹn thùng nói: “Cảm ơn ba.”
Hứa Gia Niên ngẩn người, kinh ngạc nhìn thằng bé.
Lận Hạ tắm rửa xong đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, lông mày hơi nhíu lại.
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lận tổng: (▼皿▼#)