Nhaminh [KHCN] Chương 44: Mất ngủ

[KHCN] Chương 44: Mất ngủ

0 0 đánh giá
Article Rating

Gia đình Phương Lữ Trần và Trương Tĩnh Xuyên đều có phụ nữ, hai ngày nay lại vừa mới đổi chỗ ở, quan hệ thân thiết hơn, người trước không cần nói đã đi giúp người sau dọn đồ đạc, mời bọn họ đến nhà gỗ tránh mưa.

Hiện tại chèo bè tre không an toàn, tổ chương trình phái ca nô nhỏ tới giúp bọn họ chuyển hành lý từ nhà thuyền xuống.

Lận Hạ và Hứa Gia Niên nghĩ nghĩ, đi đến phía bên Chu Khải.

Tuy rằng trong lòng bọn họ không quá tình nguyện ở chung nhà với Chu Khải, nhưng trước tình hình thời tiết cực đoan, không thể cứ trơ mắt nhìn đối phương gặp phiền phức.

Huống chi đối phương còn có một đứa nhỏ —— Hứa Gia Niên lặng lẽ nhấn mạnh với Lận Hạ như vậy, cho thấy mình tuyệt đối không phải là mềm lòng đối với Chu Khải.

Lận Hạ bật cười, thái độ khi nhìn Chu Khải cũng ôn hoà đi vài phần, “Cần hỗ trợ không?”

Chu Khải và Dương Minh Diệp dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong hành lý, đang dỡ lều, tránh việc giữ lại bị gió to quật gãy bộ khung.

Chu Khải nhìn thấy hai người hơi kinh ngạc, dừng một chút nói: “Làm phiền rồi.”

Mọi người mất hơn hai mươi phút để dọn xong đồ đạc.

Kết quả trong ngôi nhà đá, bên trái đặt chiếc giường của gia đình Lận Hạ và Hứa Gia Niên, bên phải là chiếc đệm hơi chống thấm của gia đình Chu Khải và Dương Minh Diệp —— cái nệm này không kịp xả hơi cất đi, cứ trực tiếp khiêng lại đây.

Hơn nữa hành lý của hai nhà, các thiết bị điện và một vài đồ vật linh tinh chia nhau chất đống ở các góc, trong nhà liền có chút không có chỗ nhấc chân.

Đạn mạc: [Cựu thần tượng và cựu fan cùng người yêu mới ở chung một nhà, kích thích!]

[Trước đó vẫn không cảm thấy, giờ mới phát hiện ngôi nhà đá thật sự quá nhỏ, ủy khuất cho vợ rồi.]

[Trăm triệu lần không ngờ người đầu tiên đến nhà tân hôn của vợ làm khách sẽ là cựu thần tượng của cậu ấy / Đầu chó]

[Thời tiết này có hơi đáng sợ á, hy vọng mọi người bình an vượt qua.]

Hứa Gia Niên vốn đang định dọn bàn ghế vào, kết quả phát hiện trong nhà thật sự không thể để được nữa, chỉ đành để lại dưới mái hiên.

Bọn họ chất số củi còn lại trong nhà lên trên bàn, rồi phủ vải chống thấm lên, dùng cọc lưới rê đè chặt.

Ban đầu Lận Hạ dùng gỗ kê thành một cái giá ở bên cạnh bếp lò chuyên để chứa củi, nhưng thời tiết bão như vậy vẫn có thể sẽ bị văng ướt, vì vậy vẫn chất lên bàn cho cao một chút.

Bên ngoài ngôi nhà đá, mây đen vần vũ như thể đã áp sát đến trên nóc nhà, bầu trời tối sầm như ban đêm, tiếng sấm từ xa tới gần, cuồng phong gào thét.

Lận Hạ đứng bên cạnh cửa nhìn sắc trời, tầm mắt chợt dừng lại, xách xô nước đi ra ngoài nhà.

Hứa Gia Niên hơi ngạc nhiên, vội vàng theo sau, giọng nói mang theo một chút sốt ruột: “Anh đi đâu?”

“Anh chỉ ở ngay cửa.” Lận Hạ nhớ tới cá và hải sản được nuôi trong ao, nếu mưa quá lớn, có khả năng sẽ cuốn chúng đi.

Anh xoay người nói với Hứa Gia Niên: “Em đừng ra ngoài, anh rất nhanh sẽ làm xong.”

Hứa Gia Niên thấy anh ngồi xổm bên ao cá vớt cá, ngẩng đầu nhìn thấy mây đen càng lúc càng gần, vội vàng chạy ra hỗ trợ.

Chu Khải đang sắp xếp hành lý thấy vậy sửng sốt, nhìn ra bên ngoài cửa.

Trên trời đã rơi xuống vài hạt mưa, hắn nhớ mình có một cây dù, vội vàng đi lục valy.

Lận Hạ cũng phát hiện mưa rơi trên người, kêu Hứa Gia Niên về nhà trước.

Hứa Gia Niên: “Không sao, chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn.”

Lận Hạ biết nói thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, vì thế vội đẩy nhanh tốc độ.

Hai người vớt sạch cá trong ao, mới vừa mang xô vào nhà, một tiếng sấm đánh xuống, cơn mưa trở nên to lên, tiếng mưa giống như tiếng đậu phộng rang trong chảo sắt.

“Không bị ướt chứ?”

Chu Khải mãi mới tìm được chiếc dù nhìn về phía Hứa Gia Niên.

Hứa Gia Niên chạy vào nhà trước một bước lại làm như không nghe thấy, đồng thời hỏi câu giống vậy với Lận Hạ ở phía sau.

Lận Hạ vỗ vỗ trên người nói không có việc gì.

Tuế Tuế cầm khăn đến, “Ba lau đi.”

Hứa Gia Niên nhận lấy khăn liền muốn lau cho Lận Hạ, nhưng anh lại nắm lấy cổ tay cậu giành khăn qua, lau mặt và tóc cho cậu trước.

Hứa Gia Niên ngẩn ra, cong khóe môi lên: “Em không sao, anh lau cho mình đi.”

Chu Khải vô thức siết chặt cây dù trong tay: “……”

Dương Minh Diệp: “……” Đột nhiên cảm giác mình thật dư thừa.

Đạn mạc: [Lau nước mưa thôi mà cũng ngọt ngấy như vậy, là CP mị gặm không sai.]

[Hình ảnh quá nhiễu, tín hiệu không tốt hay sao?]

[Thời tiết này tín hiệu không tốt mới là bình thường.]

Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, còn có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.

Lận Hạ mở đèn lên, xách xô hải sản đến góc nhà, nói: “Cơn mưa này sẽ không ngừng trong thời gian ngắn, đêm nay chắc là không có cách nào nấu ăn.”

Trong nhà hiện tại đã không còn chỗ nào có thể đặt kệ bếp tạm thời, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng không thể xử lý, nấu ăn đúng là không thực tế.

Hứa Gia Niên ngược lại rất lạc quan: “Ăn trễ một chút cũng không sao, chúng ta còn có dừa và xoài, có thể lót dạ.”

Chu Khải và Dương Minh Diệp chỉ có mấy trái dưa leo, cũng dùng nước rửa sơ, ngồi trên nệm gặm.

Lận Hạ cắt xoài bày trên đĩa tre, rồi lấy mấy cây xiên tre từ trong giỏ tre chứa bộ đồ ăn, đưa cho Hứa Gia Niên và Tuế Tuế.

Dương Minh Diệp và Lâm Hạo Hiên nghe mùi thơm của xoài mà nuốt nước miếng, giây tiếp theo liền thấy Lận Hạ đưa sang một quả xoài to.

Chu Khải và Dương Minh Diệp đang định khách sáo vài câu, Lâm Hạo Hiên đã cầm ngay lấy quả xoài, “Cảm ơn chú!”

Chu Khải: “……” Thôi, đứa nhỏ muốn ăn.

Dương Minh Diệp cắt xoài, bọn họ không có xiên tre, bèn dùng đũa gắp ăn.

Chu Khải ăn mà có chút không biết mùi vị gì, đặc biệt là tận mắt nhìn thấy hình ảnh hoà thuận vui vẻ của một nhà ba người Hứa Gia Niên và Lận Hạ chia nhau ăn một quả xoài mà giống như ăn sơn hào hải vị, trong lòng liền cảm thấy chua.

Hắn ăn một chút đã buông đũa, làm cho Dương Minh Diệp phải nhìn hắn vài lần, cho rằng hắn không thích ăn xoài, yên lặng đưa một hộp sữa qua cho hắn, “Anh, lót dạ trước một chút.”

Chu Khải nhìn hộp sữa trước mặt, lại một lần nữa bị nhắc nhở về việc trước đây mình xem nhẹ Hứa Gia Niên, lồng ngực lại giống như bị đâm một dao.

***

Mưa trút xuống càng lúc càng lớn, dường như không có ý định ngừng.

Lâm Hạo Hiên rủ Tuế Tuế cùng chơi máy game cầm tay, hai đứa nhỏ ngồi trên valy, đầu chụm vào nhau.

Còn lại bốn người lớn, cặp chồng chồng Hứa Gia Niên và Lận Hạ không có gì để nói với Chu Khải, Dương Minh Diệp thì lại không giỏi tán gẫu, nửa ngày không tìm ra được đề tài thích hợp để mở miệng.

Trong nhà gỗ cách vách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ lẫn trong tiếng mưa, càng làm cho bầu không khí trong ngôi nhà đá thêm xấu hổ.

Toỏng —— toỏng —— Tiếng mưa nhỏ giọt phá vỡ sự im lặng.

“Hình như dột nước.” Hứa Gia Niên chỉ vào một góc trên nóc nhà nói.

Mấy người còn lại ngẩng đầu lên, Dương Minh Diệp rốt cuộc đã tìm được đề tài có thể nói chuyện, nhịn không được hỏi: “Nóc nhà của các anh lợp rất kỹ mà, làm sao có thể dột được chứ?”

Chu Khải cũng hơi hơi nhíu mày nhìn về phía Lận Hạ, thoáng có cảm giác mừng thầm kiểu“Hoá ra cậu cũng không đáng tin cậy lắm”.

Lận Hạ căn bản không chú ý đến ánh mắt của hắn, bình tĩnh đưa ra suy đoán: “Có thể là bởi vì lá cọ phơi nắng lâu có chút mất nước, xuất hiện một ít khe hở.”

“Có lý.” Hứa Gia Niên gật đầu phụ họa, “May mắn đều là ở góc, sẽ không ướt giường đệm.”

Lận Hạ xách hai xô nước đến hai góc nhà bị dột nước, “Ừ, ngày mai anh sửa lại nóc nhà.”

Hứa Gia Niên: “Em với anh cùng làm.”

“Ừ.”

Chu Khải cùng Dương Minh Diệp lại một lần nữa cảm thấy mình thừa thãi: “……”

“Ba ơi.” Vừa kết thúc một ván game, Tuế Tuế đột nhiên lên tiếng, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Nhiều con thiêu thân quá.”

Hứa Gia Niên quay đầu nhìn qua, lập tức bị đám côn trùng bay lúc nhúc ngoài cửa sổ làm cho hoảng sợ, theo bản năng trốn sau lưng Lận Hạ.

“Trông giống con mối.” Lận Hạ cầm tay cậu, “Hẳn là do trong phòng mở đèn, nhưng chúng ta có lưới cửa sổ, chúng không bay vào được.”

“Nhưng khung cửa và nóc nhà có khe hở phải không?” Hứa Gia Niên cũng không phải là sợ côn trùng, nhưng cảm thấy không sạch sẽ, có chút ghê ghê, cho nên nhịn không được nói, “Nếu không chúng ta tắt đèn đi?”

Lận Hạ nói: “Cũng được, anh nấu một ít nước, em và con lau chân một rồi lên giường, buông mùng xuống, sau đó tắt đèn.”

Hứa Gia Niên không có ý kiến, nhưng …… cậu nhìn về phía cả nhà Chu Khải và Dương Minh Diệp, không khỏi có chút ngại ngùng.

Gia đình đối diện, không phải bọn họ sẽ ngủ dưới sàn của ngôi nhà đá sao?

Chu Khải và Dương Minh Diệp cũng đang rối rắm vấn đề này, không phải là không thể ngủdưới sàn nhà này, nhưng chung quy vẫn hơi làm phiền người ta quá.

Lúc này, cơn mưa bên ngoài dường như nhỏ hơn một chút.

“Hình như mưa sắp ngừng.” Dương Minh Diệp vui vẻ nói.

Lúc này cậu ta nhận ra, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, căn lều của bọn họ tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng là gian nhà nhỏ thuộc về bọn họ, hơn ở chỗ tự do thoải mái.

Tuy rằng mới vừa mưa xong đã đi ra ngoài dựng lều có chút không thực tế, nhưng mưa ngừng rơi chính là một khởi đầu tốt.

Mọi người lại đợi vài phút, chưa chờ đến lúc mưa tạnh hẳn, ngược lại chờ được nhân viên của tổ chương trình dầm mưa tới.

Bọn họ xách theo hộp giữ nhiệt, “Đây là cơm nấu trên du thuyền, thời gian gấp rút không kịp chuẩn bị cái khác, mong các vị lão sư tạm chấp nhận một chút.”

“Cám ơn.” Lận Hạ đón lấy hộp giữ nhiệt.

Hứa Gia Niên hỏi: “Các anh ăn chưa? Cho chúng tôi rồi còn đủ hay không?”

Nhân viên công tác trong lòng ấm áp: “Đủ, chúng tôi đưa cho các vị lão sư xong sẽ trở về ăn.”

Hứa Gia Niên gật gật đầu, lại nói cảm ơn một lần nữa.

Một nhân viên chịu trách nhiệm đi đưa cơm cho căn nhà gỗ sát bên, nhân viên còn lại kia nói với mọi người: “Tín hiệu internet của chúng tôi không ổn định do bão, phát sóng trực tiếp đã tạm dừng. Nhưng tin thời tiết mới nhất dự đoán cơn mưa tối nay sẽ không thể ngừng, du thuyền hiện tại rung lắc rất dữ dội, cũng không có cách nào sắp xếp cho mọi người lên ở.”

Anh ta dừng lại một chút, hơi có vẻ áy náy nhìn người của hai gia đình, “Ngôi nhà đá và ngôi nhà gỗ ở bên này nằm trên cao, tương đối an toàn, cho nên khả năng phải làm phiền gia đình Lận tổng, để gia đình Chu lão sư ngủ một đêm ở chỗ này của ngài, được không?”

“Mưa không phải đã nhỏ rồi sao?” Dương Minh Diệp theo bản năng hỏi ra điểm thắc mắc.

Nhân viên công tác: “Đây mới là đợt thứ nhất, ngay lát nữa sẽ lại mưa lớn hơn.”

Mọi người nhìn về phía chủ nhân của ngôi nhà đá ——— Hứa Gia Niên và Lận Hạ nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Không còn cách nào, nói chung cũng không thể đuổi người ta ra ngoài đúng không.

Nhân viên công tác liên tục nói lời cảm ơn, để lại một điện thoại vệ tinh và hai cái bộ đàm, tỏ ý bọn họ sẽ ở trên du thuyền đợi lệnh bất kỳ lúc nào, có yêu cầu gì cũng có thể liên lạc với bọn họ.

Lận Hạ nhận lấy đồ đạc, đưa cho nhóm Chu Khải một cái bộ đàm, điện thoại vệ tinh đặt trên valy ở góc nhà.

Hứa Gia Niên mở thùng giữ nhiệt tổ chương trình đưa tới, nhìn thấy bên trong có sáu hộp cơm thuỷ tinh, mỗi hộp chứa hai phần thức ăn hai mặn một chay, còn có hai cà mèn inox, đựng cơm.

Cậu lấy một phần đồ ăn của gia đình mình ra, Lận Hạ mang một cái valy tới đặt ngang trước giường làm bàn ăn tạm, một nhà ba người ngồi ở mép giường dùng cơm.

Nhà Chu Khải cũng không khác biệt lắm, ngồi trên nệm hơi ăn xong bữa tối.

Cơn mưa bên ngoài nhà xối xả, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Trong nhà Hứa Gia Niên có bình nấu nước, dùng điện do tấm pin năng lượng mặt trời dự trữ lúc ban ngày để đun hai bình nước nóng, chia cho nhà Chu Khải một bình.

Hoàn cảnh trước mắt không có cách tắm rửa, nhưng có thể pha chút nước ấm lau người một chút.

Lận Hạ giơ chiếc khăn nhỏ của Tuế Tuế lên làm màn, che ở trước giường, để Hứa Gia Niên và Tuế Tuế lau người và thay quần áo trước.

Tuy rằng mọi người đều là nam giới, nhưng bởi vì tính hướng giống nhau, Chu Khải và Dương Minh Diệp đều tự giác quay người đi.

Hứa Gia Niên và Tuế Tuế lau xong, kéo khăn giúp Lận Hạ che chắn.

Bản thân Hứa Gia Niên vừa rồi bị Lận Hạ nhìn còn có chút ngượng ngùng, lúc này ngược lại trắng trợn táo bạo mà ngắm nghía đối phương.

Lận Hạ làm như có cảm giác nhìn về phía cậu, Hứa Gia Niên còn cười hì hì nháy mắt với anh.

Chu Khải và Dương Minh Diệp tuy rằng hợp thành gia đình tạm thời, nhưng cũng không thânđến mức, vì thế sau khi giúp Lâm Hạo Hiên lau xong, từng người dùng túi ngủ che chắn để lau người sơ qua.

Bên kia, Hứa Gia Niên và Tuế Tuế đã nằm xuống.

Lận Hạ nghe thấy tiếng động bên phía bọn họ đã kết thúc, hơi nghiêng người qua, “Tôi tắt đèn nhé?”

Ba người nhà Chu Khải nằm xuống, “Tắt đi.”

Ánh đèn tắt, trong nhà yên tĩnh trở lại.

Ngoài nhà mưa to gió lớn, trong nhà tiếng thì thầm mơ hồ.

Chu Khải loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của Hứa Gia Niên và Lận Hạ.

“Mưa lớn như vậy, trên mặt đất có thấm nước không?”

Lận Hạ nói: “Không sao, bọn họ có lót chống thấm, không ngập cao như vậy.”

“Vậy là tốt rồi, may mắn chúng ta có giường.” Hứa Gia Niên nhỏ giọng nói, “Nhưng trời mưa hơi ồn, em ngủ không được.”

Giọng của cậu rất nhẹ, giống như làm nũng vậy. Trong ấn tượng của Chu Khải, Hứa Gia Niên chưa bao giờ nói chuyện với hắn như thế.

Hắn nghe thấy trên chiếc giường sát bên truyền đến tiếng động xoay người, tiếp theo nghe được Lận Hạ nói: “Anh che lỗ tai cho em, em ngủ đi.”

Hứa Gia Niên khẽ cười, “Anh che cho em cả đêm sao?”

Lận Hạ: “Ừ.”

Chu Khải: “……”

Hắn nhẹ nhàng siết nắm tay, đột nhiên cảm thấy ra bên ngoài dầm mưa ngủ trong lều cũng không tệ, còn hơn ở đây nghe lén Hứa Gia Niên và Lận Hạ ân ái.

Hắn nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, cố ép mình không nghe động tĩnh trên chiếc giường bêncạnh.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh không còn tiếng động nữa, hình như đều ngủ cả rồi.

Chu Khải mò di động xem giờ, 12 giờ rưỡi đêm, hắn đã đếm được 6423 con cừu, không hề buồn ngủ một chút nào.

Cũng chưa ngủ, Dương Minh Diệp trốn trong túi ngủ xem tiểu thuyết chú ý thấy ánh sáng của màn hình điện thoại bên cạnh, quay đầu nhìn về phía hắn, dùng âm gió hỏi: “Anh, anh lại mất ngủ à?”

Chu Khải cất di động, nhẹ nhàng đáp ừ.

“Chiếc gối này do fan tặng anh, không hiệu quả nữa sao?” Dương Minh Diệp chỉ chỉ vào cái gối của hắn.

Chu Khải thoáng im lặng, “Ừ, không hiệu quả nữa.”

Dương Minh Diệp: “Hiệu gì vậy? Mua lại cái khác không được à?”

Chu Khải dừng một chút: “Mua không được.”

Có mua thêm mười cái, cũng không phải là cái do Hứa Gia Niên tặng.

“Hoá ra còn là phiên bản giới hạn.” Dương Minh Diệp xoay người nhìn lên nóc nhà, thở dài nói, “Fan của anh đối với anh cũng thật tốt.”

Chu Khải: “……” Hắn cảm giác ngực lại bị đâm một dao, nhận ra nói chuyện phiếm với Dương Minh Diệp cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Ai ngờ giây tiếp theo, Dương Minh Diệp đã nói: “Anh, anh mất ngủ …… có phải vì Hứa ——”

“Không phải.” Chu Khải lập tức phủ nhận, nhanh đến mức càng giống như lạy ông tôi ở bụi này.

Dương Minh Diệp chẹp chẹp miệng, cơ bản xác định thần tượng của mình thích vị cựu fan Hứa Gia Niên kia.

“Thôi bỏ đi anh, cậu ta đã kết hôn rồi ——”

Hơn nữa yêu đương mặn nồng với Lận tổng như vậy, anh có vì đối phương mất ngủ như thế nào, thì người ta cũng sẽ không đau lòng anh.

Dương Minh Diệp đến điểm thì dừng, không tiếp tục nói nữa.

Chu Khải im lặng hồi lâu, lâu đến mức lúc Dương Minh Diệp cho rằng hắn sẽ không nói gì nữa, đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.

“Anh biết.”

Hắn biết, chỉ là không cam lòng, không nghĩ ra, càng nhiều hơn nữa là phát hiện mình bất lực, không có cách nào cứu vãn được điều gì.

“Úi.” Dương Minh Diệp đột nhiên khẽ kêu một tiếng, tự đập mình một cái.

“Nhỏ giọng một chút.” Chu Khải nhắc nhở cậu ta.

“Em biết rồi.” Dương Minh Diệp nhỏ giọng nói, kéo túi ngủ trùm lên đầu, “Nhưng hình như có côn trùng bay vào rồi, vừa nãy bò lên mặt em.”

Cậu ta vừa dứt lời, Chu Khải liền phát hiện trên mặt mình hình như cũng ngứa, lập tức sờ sờ mặt đuổi cái con thiêu thân kia, cũng bắt chước Dương Minh Diệp trốn vào túi ngủ.

Giọng Dương Minh Diệp ồm ồm vang lên từ bên cạnh, “Quá hâm mộ bọn họ có mùng nha.”

Chu Khải: “……” Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng yên lặng hâm mộ +1.

***

Trời mưa suốt đêm, cho đến bình minh mới dứt.

Mây đen tạm thời chưa tan, nhưng nhiệt độ không khí đang từ từ tăng trở lại, vì thế không khí trở nên có chút ẩm ướt.

Chu Khải sau khi thức giấc phát hiện trong phòng không có ai, xem giờ một cái mới biết bảnthân ngủ quên, vội vàng đứng dậy, hỏi thăm người đang quay phim mình những người khác đi đâu.

“Dương lão sư dẫn Hiên Hiên đi ra biển bắt hải sản, nói ngài nếu thức dậy, thì trực tiếp múc nước chuẩn bị nấu cơm là được.”

Chu Khải nghe vậy hiểu ngay là Dương Minh Diệp biết hắn mất ngủ, cố ý để hắn ngủ thêm một chút.

“Nhà Gia Niên thì sao?”

Anh chàng quay phim: “Gia đình bọn họ mới vừa đi biển bắt hải sản trở về, hiện đang đi vào rừng hái nấm.”

Loading

Ngày tháng kết hôn với hình mẫu lý tưởng

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x