Lúc này từ bốn phương trời đồng loạt xuất hiện những vệt kiếm, lao đến như cơn gió lốc, trong chớp mắt hạ xuống trong thiên tỉnh, bốn tu sĩ loạng choạng lảo đảo chạy vào đại sảnh, mặt như tro tàn, trong tay mỗi người cầm một mũi tên và một lá bùa.
Kim Quang Dao nhận lấy bốn lá bùa từ tay viên tuỳ tùng, đây không phải là Triệu Âm Phù gọi hồn, mà là thư được viết trên giấy dùng làm bùa, nội dung đều giống nhau, y ngước mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái, đọc lên: “Giờ Ngọ, ra lệnh cho một tu sĩ mang theo Âm Hổ Phù tự trói ở cửa Tây, ba trăm bảy mươi lăm tu sĩ còn lại phải rời khỏi thành Nam Bình trước giờ Dậu. Nếu không hung thi sẽ tàn sát toàn thành.”
Sau đó, bốn tờ giấy bùa được truyền tay nhau giữa mọi người, thanh đao lớn treo lơ lửng trên đầu mọi người đã rơi xuống, các gia chủ từ kinh hoảng lúng túng ban đầu dần dần khôi phục sự bình tĩnh thản nhiên. Thông tin trên tờ giấy bùa quả thực chính là một lệnh ân xá, dù sao Âm Hổ Phù không nằm trong tay bọn họ. Điều cản trở duy nhất là, Lan Lăng Kim thị có chịu giao ra Âm Hổ Phù hay không? Còn chuyện lớn Di Lăng Lão Tổ trở lại trần gian, dù sao cũng có toàn bộ tiên môn làm chỗ dựa, đã trở thành một vấn đề không còn khẩn cấp như trước nữa.
Kim Quang Dao đột ngột thay đổi vẻ mặt ôn hoà vừa rồi, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện một cách hung dữ, vết chu sa trên trán đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu, khiến gương mặt thanh tú của y chợt hiện ra vẻ ác liệt, lạnh lùng nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi điều khiển hung thi vây thành chỉ vì Âm Hổ Phù sao?”
“Ta đã nói từ đầu, không liên quan đến ta.” Ngụy Vô Tiện như lâm phong ngọc thụ, đứng một cách tiêu sái tự nhiên, có một loại khí thế ác liệt bẩm sinh, đôi mắt đen láy không hề né tránh, nhìn trở lại Kim Quang Dao, bình thản nói: “Ta luôn luôn độc lai độc vãng, cũng không mời được người giúp đỡ. Hơn nữa, nếu là ta, còn cần phải xuất hiện ở đây, để các ngươi rút kiếm chĩa vào hay sao?”
Kim Quang Dao cúi đầu, im lặng một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ. Lam Vong Cơ cũng cảm thấy ngạc nhiên: mũi tên mang theo thư bắn vào từ ngoài thành, tại sao biết rõ số lượng tu sĩ trong thành như vậy, thậm chí biết được thông tin tuyệt mật Âm Hổ Phù đang ở đây? Rõ ràng không thể là sức của một người, chắc chắn trong Trừ Ma Doanh có kẻ cấu kết với bên ngoài thành.
Hẳn là Kim Quang Dao cũng nhận ra điều này, nhưng y không có thời gian suy nghĩ kỹ càng cũng không có cơ hội để điều tra. Kim Tử Huân bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Là trực tiếp đi, hay là ……?” Âm Hổ Phù là chiến lợi phẩm nổi bật nhất của Lan Lăng Kim thị, là tượng đài đồ sộ nhất trong chiến tích của tiên môn, cho dù chỉ là một mảnh sắt vô dụng, cũng đáng để các thành viên của Kim thị khoe khoang cả đời. Giao ra để đổi lấy mạng sống của dân thường trong thành Nam Bình ư? Sợ rằng không đáng.
Kim Quang Dao một lần nữa nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, ánh mắt đã không còn vẻ tức giận, hỏi: “Nếu như không phải ngươi làm, vậy ngươi đến đây để làm gì?”
Ngụy Vô Tiện cười ha hả, nói: “Ban đầu là không thể nhìn nổi sự nhát gan sợ chết của các ngươi, muốn tranh thủ chế giễu vài câu trước khi các ngươi rời đi. Nhưng hiện giờ ta cũng rất muốn biết, bên ngoài thành rốt cuộc là ai đang giăng bẫy.”
Kim Tử Huân tức giận nói: “Ngụy Vô Tiện! Cẩn thận lời nói một chút! Đừng tưởng rằng ngươi đã chết một lần, thì những món nợ kia có thể xóa bỏ toàn bộ!”
Đôi mắt vốn hơi nheo lại của Ngụy Vô Tiện bất chợt mở to, ánh mắt sáng quắc, ngạo nghễ nói: “Chỉ với mấy người các ngươi, bộ ta thật sự để vào mắt sao!”
“Thôi đi! Đừng đấu võ miệng nữa!” Kim Quang Dao vung tay ngăn cản Kim Tử Huân đang trợn mắt sắp nứt ra, ngay sau đó thái độ ôn hòa lại trở về trên gương mặt, hỏi Ngụy Vô Tiện: “Di Lăng Lão Tổ có cao kiến gì? Tại hạ cũng muốn nghe thử.” Nói năng nhẹ nhàng, tôn trọng có thừa, người ngoài nếu như không biết đối phương là Ngụy Vô Tiện, còn sẽ cho rằng Kim Quang Dao đang hỏi ý kiến của một học giả trong tiên môn.
“Không biết Liễm Phương Tôn có dự định gì?” Ngụy Vô Tiện trực tiếp quăng câu hỏi về.
Kim Quang Dao bình tĩnh không chút gợn sóng nói: “Ngươi cũng thấy rồi, nếu bỏ thành, thì dân thường trong thành sẽ chết; Nếu tử thủ, thì thành sẽ bị phá, dân thường trong thành vẫn sẽ chết, còn phải đánh đổi mạng sống của các tu sĩ tiên môn chúng ta; Giao Âm Hổ Phù ra, ít nhất có một nửa cơ hội cứu sống bốn vạn người trong ngôi thành này.” Lời này vừa nói ra, các gia chủ đều thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, thậm chí nhìn Ngụy Vô Tiện cũng thấy thuận mắt hơn.
Kim Tử Huân không nhịn được kéo tay áo Kim Quang Dao, gấp gáp nói: “Cho dù giao Âm Hổ Phù, cũng không dám bảo đảm hung thi sẽ không tàn sát toàn thành, kiểu gì cũng là chết, tại sao phải thêm phần thắng cho kẻ địch?”
Ngụy Vô Tiện ngược lại có chút bất ngờ, hỏi: “Liễm Phương Tôn là muốn giao ra Âm Hổ Phù để cứu dân thường trong thành sao?”
Kim Quang Dao thản nhiên đáp: “Tuy nói là kiệt tác chấn động của Di Lăng Lão Tổ, nhưng nửa miếng Âm Hổ Phù này chẳng qua cũng là một mảnh phế vật, giữ lại trong tay ta cũng chỉ là một món đồ trang trí, nếu có thể cứu được bốn vạn người, không chỉ là nghĩa vụ của tiên môn chúng ta, mà nói không chừng còn có thể bù đắp cho những tội nghiệt mà khối hổ phù này đã tạo ra vào năm đó.” Y nói một cách nhẹ nhàng, giống như đang ở trong một quán trà đơn sơ, nhàn nhã cùng bạn bè nhấm nháp trà thơm đánh cờ vây, vô tình nhắc đến cái chết của ba ngàn tu sĩ ở Bất Dạ Thiên.
Lam Vong Cơ nghe thấy lời này, ánh mắt nhạt màu như lưu ly chuyển hướng sang Kim Quang Dao, có chút ngạc nhiên và nghi vấn quét mắt một vòng trên người y, rồi lại quay về phía Ngụy Vô Tiện, lo lắng hắn sẽ không khống chế được khi nhắc đến Bất Dạ Thiên.
Ngụy Vô Tiện nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt sáng như ngọn đuốc bên dưới hàng lông mày sắc bén, mang theo vài phần châm biếm, nói: “Thật là một nghĩa cử cao đẹp nha. Liễm Phương Tôn đã nghĩ đến việc người bên ngoài thành sẽ cầm Âm Hổ Phù này để làm gì chưa? Nếu như có được nửa miếng hổ phù, vẫn muốn tàn sát toàn thành thì sao?”
Kim Quang Dao ảm đạm đáp: “Nghĩ cũng vô ích, chẳng bằng khỏi nghĩ. Ngoài cách này, đã không còn cách nào khác để bảo vệ mạng sống của bốn vạn người trong thành nữa.”
“Ai nói không có. Ta có.” Ngụy Vô Tiện nhìn vào gương mặt của Kim Quang Dao, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đầy sao đêm tháng Bảy, chỉ nghe hắn bình thản nói.
Mọi người nghe thấy đều kinh ngạc không thôi, tiếng hít hà liên tục vang lên, họ không nhịn được nhìn nhau, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Kim Quang Dao nhướng mày, có phần không tin nhưng cũng không thất lễ hỏi: “Nguyện nghe cao kiến.”
Ngụy Vô Tiện bình thản ung dung, vô cùng tự tin, chậm rãi đi đến giữa đại sảnh, đôi mày kiếm nhướng cao, ánh mắt toả sáng rực rỡ, khí thế quanh thân bùng nổ, giống như khí thế ngạo nghễ, uy phong rào rạt khi một mình chống lại vạn người của năm đó.
Hắn nói sang sảng: “Hung thi ngoài thành bị Âm Hổ Phù chống chế, muốn phá bỏ sự khống chế này, chỉ cần một cặp Âm Hổ Phù lợi hại hơn.”
Lam Vong Cơ nhìn vào đôi mắt của Ngụy Vô Tiện, lặng lẽ mở to mắt, sự bất an trong lòng lại một lần nữa dâng lên, nhưng không thể nói được vì sao, chỉ biết lại một lần nữa dùng sức nắm chặt chuôi kiếm Tị Trần.
Ngụy Vô Tiện nói: “Dù không biết ai đã chế tạo ra Âm Hổ Phù đang khống chế các hung thi bên ngoài thành, nhưng ta vẫn có chút tự tin, mảnh Âm Hổ Phù trong tay Liễm Phương Tôn vẫn mạnh hơn mảnh bên ngoài kia một chút.”
“Ngươi muốn ta giao Âm Hổ Phù cho ngươi?” Kim Quang Dao ngạc nhiên hỏi. Chưa đợi Ngụy Vô Tiện trả lời, Kim Tử Huân đã vọt miệng nói ra: “Đừng có mơ! Món nợ Bất Dạ Thiên còn chưa trả hết đâu!”
“Ha ha ha, ta đã bị trăm quỷ phản phệ, chết không toàn thây, còn trả nợ cái gì?” Ánh mắt Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn về phía Kim Tử Huân, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta thêm một lần nữa?”
“Vì sao ngươi có thể hồi hồn, trong khi ba ngàn oan hồn chết ở Bất Dạ Thiên lại không thể hồi hồn!” Kim Tử Huân tức giận trừng mắt, nếu không phải Kim Quang Dao giữ chặt cánh tay gã, thì gã đã xông lên tấn công Ngụy Vô Tiện.
Kim Quang Dao thở dài: “Tử Huân, chuyện của bá phụ ngươi sớm nên buông xuống. Hiện giờ đại cục mới là quan trọng.” Nói xong đưa mắt ra hiệu, một vài gia chủ đi tới kéo Kim Tử Huân lại, ấn gã ngồi trở lại ghế. Kim Tử Huân vùng vẫy không thoát, đỏ mặt tía tai, lồng ngực phập phồng không ngừng.
“Nguỵ công tử, xin hỏi ta làm sao có thể tin ngươi không lợi dụng cơ hội này để lấy lại Âm Hổ Phù đối phó với huyền môn bách gia?” Kim Quang Dao từ tốn hỏi Ngụy Vô Tiện. Y đã chuyển cách xưng hô từ “Di Lăng Lão Tổ” sang “Nguỵ công tử”, nghe ra lại hoàn toàn nhẹ nhàng tự nhiên, không chút gượng gạo. Trong thoáng chốc, Ngụy Vô Tiện như thể lại quay về làm Nguỵ Vô Tiện ai nấy đều e ngại nhưng vẫn không ngừng tâng bốc của thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh.
“Ngươi không có lựa chọn nào khác. So với người bên ngoài thành đang thao túng hung thi, ta đáng tin hơn.” Ngụy Vô Tiện thẳng thắn nói, sau đó mang theo nụ cười nhẹ, nói từng chữ từng câu: “Nếu ta nói là vì bốn vạn dân thường trong thành, ngươi có tin không?”
Kim Quang Dao im lặng, tin hay không tin, lúc này cũng không quan trọng nữa.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: “Nếu như Liễm Phương Tôn không đồng ý, ta chỉ đành ra tay cướp lấy.” Nụ cười trên môi không hề suy giảm, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lạnh lẽo.
“Nguỵ công tử, e rằng chúng ta thà chết, cũng không thể để ngươi cướp Âm Hổ Phù đi.” Kim Quang Dao hạ quyết tâm, ngẩng cao đầu, nghênh đón ánh mắt uy hiếp của Ngụy Vô Tiện, có phần cứng rắn đáp lại.
“Ta sẽ giám sát hắn.” Giọng nói lạnh lùng như băng sương của Lam Vong Cơ đột nhiên vang lên, Kim Quang Dao không dám tin quay đầu lại, chỉ thấy Lam Vong Cơ mặt mày bao phủ trong khói lạnh, phong thái ung dung, không dính bụi trần chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện. “Trừ khi ta chết, nhất định sẽ không để hắn dùng Âm Hổ Phù đối phó với huyền môn bách gia.”
Ngụy Vô Tiện ngưng ý cười nơi khoé miệng lại, thâm trầm nhìn về hướng Lam Vong Cơ, ánh mắt Lam Vong Cơ sâu thẳm, đôi mắt có con ngươi trong suốt như một cặp minh châu pha lê dưới ánh nắng ban mai, sáng lấp lánh, đang lạnh lùng xa cách chăm chú nhìn mọi người trong đại sảnh.
Kim Quang Dao nói: “Nửa mảnh Âm Hổ Phù này hoàn toàn không có tác dụng, xin hỏi Nguỵ công tử làm thế nào dùng nó để đẩy lùi kẻ địch?” Thiếu đi nửa mảnh mà Ngụy Vô Tiện đã tự mình phá hủy, Âm Hổ Phù mà Lan Lăng Kim thị làm đủ mọi cách cũng không thể phục hồi, cũng chỉ là một mảnh sắt vụn đen thui.
Ngụy Vô Tiện đáp: “Nếu đã do ta làm ra, tất nhiên có cách để nó tạm thời phục hồi. Tuy nói rằng nguyên liệu làm Âm Hổ Phù rất khó kiếm, nhưng chỉ cần oán khí đủ sâu nặng, ngay cả sắt thường cũng có thể tạm thời chống đỡ được một chút.”
“Liễm Phương Tôn, vẫn phải xin ngươi một bảo bối nữa, thanh đoản kiếm bên hông ngươi, vừa khéo có thể dùng để chế tạo hổ phù.” Ngụy Vô Tiện nói ra như thể chẳng chút để ý, chỉ tay về phía chiếc bao kiếm cổ xưa đeo bên hông Kim Quang Dao kia, vừa nhìn đã biết là đoản kiếm thượng đẳng. “Đưa hổ phù và đoản kiếm cho ta, sau đó các ngươi có thể rời thành.” Ngụy Vô Tiện nói một cách rõ ràng.
Kim Quang Dao cúi đầu không nói gì, tay phải chạm vào thanh đoản kiếm một lúc lâu, cũng không tháo xuống. Cuối cùng làm như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ nói: “Vong Cơ, ta biết ngươi lo lắng cho mạng sống của dân thường trong thành, sẵn lòng để Nguỵ công tử thử một lần, ta chỉ có một điều kiện, mong ngươi đồng ý.”
“Nói.” Lam Vong Cơ đứng yên sừng sững, biểu hiện nghiêm túc.
“Sau khi đánh lui kẻ địch, nhất định phải trả lại nửa miếng hổ phù này về Kim Lân Đài.” Kim Quang Dao gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn Lam Vong Cơ không nói gì, trên mặt cười như không cười, một cơn gió từ thiên tỉnh thổi vào đại sảnh, thổi tung mái tóc dài và áo choàng màu đen của hắn, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp khí đen mỏng manh, khiến mọi người trong đại sảnh rùng mình một trận.
Lam Vong Cơ nhìn Kim Quang Dao, vô cùng thận trọng nói: “Nếu ta không chết, nhất định sẽ trả lại toàn vẹn.”